Chương 13: Bị nước sôi làm bỏng
Từ sau chuyện bệnh hoại huyết, địa vị của Tô gia trong đội ngũ rõ ràng đã được nâng lên không ít. Tối hôm ấy, khi dừng chân tại trạm dịch, nữ quyến Tô gia có thể được phân cho một gian phòng riêng.
Trong ánh mắt ghen ghét, đố kỵ cùng hậm hực của đám phạm nhân, Cố thị dẫn theo nữ quyến Tô gia bước vào phòng. Chúng nữ liền xách nước, chải đầu, rửa mặt, bận rộn một phen.
Bên kia, Thu Mộng Kỳ đang thoải mái tắm rửa một trận, Xuân Đào bưng bánh vừa mới chiên xong đặt lên bàn, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên nơi cửa lớn.
Thu Mộng Kỳ vội vàng khoác y phục, chỉnh trang gọn gàng, cúi đầu kiểm tra một lượt, lúc này mới khẽ gật đầu ra hiệu cho Xuân Đào đi mở cửa.
Vừa trông thấy người tới, cô không khỏi sững người, còn chưa kịp tìm đến, đối phương lại tự mình đưa thân tới cửa.
"Tô tiểu thư đêm khuya thế này tìm đến, chẳng hay có việc gì?"
Tô Vận nghe giọng điệu cô có phần lạnh nhạt, ánh mắt khẽ lóe lên, nhưng vẫn cúi đầu cung kính nói: "Tới tìm Thu đại nhân, là vì chuyện lưu đày sau khi đến Lịch châu."
Thu Mộng Kỳ vẫn điềm nhiên không lộ sắc mặt: "Bản quan còn chưa nhậm chức, hơn nữa cũng chỉ là tiểu quan thất phẩm, thấp cổ bé họng, lời nói chẳng có bao nhiêu trọng lượng, chỉ e thứ sử đại nhân chưa chắc sẽ nghe theo, sợ rằng lực bất tòng tâm."
Đối phương nghe vậy, liền lộ ra vẻ chần chừ.
Thu Mộng Kỳ trong lòng dâng lên khoái ý, không nhịn được khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó thờ ơ nói: "Bản quan vừa mới biết ngươi tên là Tô Khanh Vận, tỷ muội Tô gia các ngươi đời này đều lấy chữ Khanh làm chữ lót phải không?"
Cũng chẳng trách mấy hôm trước khi cùng nàng tiếp xúc, cô luôn cảm thấy người này mang theo quá nhiều "Vận" vị, thì ra lại chính là cùng một người.
Tô Vận thấy cô cố ý nhấn mạnh tên mình, hàng mi khẽ rung, cái đầu vừa ngẩng lên lại hơi cúi xuống, nhẹ đáp: "Đúng vậy."
Thu Mộng Kỳ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Chuyện ngươi vừa nhắc, bản quan rất muốn giúp, chỉ tiếc lòng có dư mà lực không đủ."
Thanh âm cô kéo dài, rõ ràng là chẳng hề để đối phương vào mắt.
Tô Vận vẫn cúi đầu ngoan ngoãn: "Chỉ cần đại nhân chịu ra tay tương trợ, dù thành hay không, Khanh Vận cũng cảm kích khôn cùng."
Thu Mộng Kỳ khẽ "a" một tiếng, đâu còn dáng vẻ chính trực, mắt mày rạng rỡ như ban ngày.
"Dĩ nhiên, chẳng phải là không thể, nhưng nếu muốn bản quan giúp ngươi, thì phải có điều kiện."
Tô Vận dĩ nhiên cầu còn không được, chỉ cần đối phương chịu đưa ra điều kiện, thì chuyện này hẳn còn hy vọng.
"Đại nhân cứ nói."
Tiểu huyện lệnh trước mặt thoạt nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lại buông lời khiến người ta trợn mắt sững sờ: "Nếu ngươi chịu làm nữ nhân của ta, thì chuyện này ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi lo liệu quan hệ. Còn thành hay không, ta không dám chắc!"
Thu Mộng Kỳ vừa nói, ánh mắt liền ghim chặt trên gương mặt Tô Vận, cô muốn xem thử nữ nhân xưa nay luôn tự cho mình thanh cao kia sẽ phản ứng ra sao.
Tô Vận nghe câu nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, trong lúc sững sờ, lòng cũng khẽ run lên một chút, theo bản năng né tránh ánh mắt nóng rực của đối phương.
Cô xuyên tới đây, rốt cuộc là mang thân nam nhi hay nữ nhi?
Thử nghĩ xem, thiên hạ này nào có nữ nhân nào lại đưa ra một yêu cầu như thế? (Editor: BHTT hay có mấy câu đòi hỏi chấn động v đó =]])
"Tiểu nữ hiện mang tội trên thân, đại nhân chớ nên vì chuyện này mà tự hủy tiền đồ."
Khóe môi Thu Mộng Kỳ lộ ra ý cười giễu cợt: "Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng, theo bản quan làm kỹ nữ còn không bằng theo đám binh lính giữ biên cương làm kỹ nữ hay sao?"
Lời này vừa thốt ra, toàn thân Tô Vận liền rùng mình một trận. Hôm đó Mạnh Nguyên Châu muốn đưa nàng đi, chính nàng đã dùng câu ấy để chặn họng gã.
"Ngày đó chẳng qua là lời nói lúc tức giận nhất thời, không ngờ lại để đại nhân nghe được."
"Thật là như vậy sao?" Thu Mộng Kỳ khẽ lắc đầu, "Lúc ấy rõ ràng ngươi biết ta ở gần, cố tình buông lời chọc giận bọn họ để ép ta phải ra mặt, khiến Hà Lão Cửu kinh sợ, lại nhân đó dọa cho Mạnh Nguyên Châu tức mà bỏ đi. Có đúng thế hay không?"
Tô Vận liền phủ nhận ngay: "Khanh Vận tuyệt không có ý đó, hết thảy chẳng qua chỉ là trùng hợp."
Thu Mộng Kỳ cũng không muốn dây dưa với nàng về đề tài này, liền dứt khoát trao quyền lựa chọn cho đối phương, buông lời: "Điều kiện ta vừa nêu, nếu ngươi không muốn, vậy thì thôi."
Tô Vận nghe vậy, khẽ do dự một chút, nhưng chỉ mấy giây sau liền đổi giọng: "Chỉ mong đại nhân thương xót."
Đối phương thỏa hiệp nhanh đến thế, khiến Thu Mộng Kỳ cảm thấy có chút khó chịu. Vì sao khó chịu, chính cô cũng không nói rõ được. Thế nhưng nhìn nàng ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng như vậy, trong lòng lại không khỏi dâng lên một tia khoái ý.
Cô không kìm được thầm nghĩ: Tô Vận a Tô Vận, loanh quanh một hồi, rốt cuộc ngươi chẳng phải cũng phải cúi đầu thần phục dưới tay ta, sống còn phải trông vào hơi thở của ta hay sao? Nếu ta là nam nhân, chắc chắn sẽ nhốt ngươi trong lồng son, để ngươi làm cấm vật của riêng ta suốt một đời. (Editor: cho hỏi là độc giả nếu là nam thì có thực sự làm v với kẻ thù của mình kh dị??? hỏi thiệt đó)
Trong đầu chợt thoáng qua cảnh tượng nhìn thấy trên sân thượng hôm đó, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo: "Tô tiểu thư quả nhiên là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Xem ra, cho dù không phải ta, mà là nam nhân khác đưa ra điều kiện như vậy, Tô tiểu thuê cũng vẫn sẽ gật đầu chấp thuận."
Lời vừa dứt, nữ tử trước mặt liền khẽ cứng người.
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng. Từ lúc biết đối phương là Tô Vận, cô không sao kiềm chế được h*m m**n châm chọc, mỉa mai, muốn giáng cho nàng một đòn thật đau, để nàng hiểu rõ kết cục của việc đắc tội với cô là như thế nào.
"Đêm đã khuya, đại nhân rong ruổi cả ngày hẳn cũng đã mệt, xin người nghỉ ngơi cho tốt. Còn về chuyện lưu đày, lại phải làm phiền đại nhân bận tâm nhiều hơn. Khanh Vận xin được cáo lui trước."
Nữ nhân trước mắt vừa mới đáp ứng điều kiện của cô, nay lại đã toan tính tìm cách rời xa cô, điều này khiến Thu Mộng Kỳ vô cùng không vừa ý.
"Bản quan nói lúc nào là mệt? Đã đáp ứng điều kiện của ta, vì sao còn chưa qua hầu hạ?"
Tô Vận nhất thời không hiểu rõ ý cô: "Đại nhân muốn ta hầu hạ thế nào?"
"Một nữ nhân hầu hạ nam nhân ra sao, ngươi lại không hiểu sao?"
Thu Mộng Kỳ buông lời ấy xong, trong lòng âm thầm đắc ý. Cô thật muốn xem thử, đối mặt với một "nam nhân" xa lạ, Tô Vận rốt cuộc có thể chịu đựng đến mức nào.
Tô Vận vạn lần không ngờ Thu Mộng Kỳ lại muốn nàng hầu hạ ngay tại chỗ. Theo nàng suy đoán, Thu Mộng Kỳ hẳn là thân nữ nhi, chính vì vậy mới không chút do dự mà đáp ứng điều kiện của cô.
Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, Thu Mộng Kỳ thực sự xuyên thành nam nhân, lại còn muốn lấy quyền ép nàng khuất phục!
Trong lòng dâng lên cảm giác khác thường khó tả, thế nhưng tiểu huyện lệnh trước mắt lại ngồi vững như chuông đồng, ánh mắt dường như cũng ẩn hiện vài phần dao động. Tô Vận không khỏi sinh nghi trong lòng, đây là đang chờ nàng chủ động lấy lòng hay là đang thăm dò nàng?
Nàng chăm chú nhìn tiểu huyện lệnh trước mặt vừa mới tắm rửa xong, trên gương mặt vẫn còn vương chút ửng hồng phơn phớt. Gác qua mọi yếu tố khác, thân thể này quả thực rất đẹp, cũng chẳng trách đám thư sinh chốn Kinh Đô lại đố kỵ đến mức ép cô phải cởi y phục để xác minh thân phận.
Bị đối phương trân trân nhìn ngó vô lễ như vậy, bề ngoài Thu Mộng Kỳ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng lại như có một tiểu nhân đang ngồi vặn vẹo trên ghế. Cô không muốn để Tô Vận nhận ra sự bối rối của mình, liền mất kiên nhẫn lên tiếng: "Sao? Còn phải để ta dạy ngươi nữa sao!"
Cứ thế trôi qua một lúc lâu, khi Thu Mộng Kỳ tưởng như sẽ không có hành động gì tiếp theo, thì đối phương dường như đã hạ quyết tâm, từng bước từng bước tiến lại gần cô.
Thu Mộng Kỳ không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc ấy, tim bỗng đập dồn dập như trống trận.
Cô vốn định chờ đến khi nàng tiến sát lại gần, sẽ quát lên ngăn lại, rồi thẳng tay nhục mạ một trận, như vậy mới có thể trút được mối hận trong lòng.
Thế nhưng cô thực sự có chút căng thẳng. Bao năm qua, trong những lần đối đầu giữa cô và Tô Vận, chưa từng có lần nào cô giành được phần thắng. Bởi vậy, ngay khi đối phương vừa áp sát, cô liền không kìm được mà căng cứng cả người.
Không phải sợ hãi, cũng không hẳn là bối rối, mà là một thứ cảm xúc căng thẳng khó nói thành tên. Chính cô cũng không thể nói rõ đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Để che giấu bàn tay hơi run nhẹ, ngay vào thời khắc then chốt nhất, cô lại bất ngờ đưa tay chộp lấy chiếc bánh nướng trên bàn, cắn một miếng lớn.
Hành động ấy rơi vào mắt Tô Vận, khiến thân thể vốn đang căng cứng của nàng lập tức thả lỏng.
Thu Mộng Kỳ vốn đã khô cổ, lại cắn một miếng bánh to như vậy, nhất thời nuốt không trôi, mắc kẹt ngay nơi cổ họng, trên không ra mà dưới cũng chẳng xuống được, khiến cổ họng ngứa ngáy, lập tức ho một trận long trời lở đất. (Editor: ê cuê quá à =]])
Trước mặt đối thủ mà mình ghét nhất lại để lộ ra dáng vẻ thất thố thế này, Thu Mộng Kỳ cảm thấy vừa xấu hổ vừa chật vật. Lại thêm cổ họng bị nghẹn, mặt mũi đỏ bừng, khó chịu đến vô cùng.
Tô Vận cũng không ngờ cô lại ra nông nỗi ấy, nhất thời thấy có chút buồn cười. Thế nhưng lúc này thân phận hai người cách biệt một trời một vực, nàng không tiện bật cười, đành phải gắng gượng nén xuống.
Nàng nhanh tay nhanh chân cầm lấy ấm nước bên cạnh, rót cho cô một chén.
Lúc này Thu Mộng Kỳ vừa xấu hổ vừa bực bội, vừa thấy có nước liền không cần nghĩ ngợi, lập tức chộp lấy rồi dốc thẳng vào miệng.
Nào ngờ nước ấy lại là nước nóng, vừa chạm môi liền khiến cô bị bỏng mà bật ra một tiếng "a" thảm thiết.
Tô Vận trông thấy liền biết mình vô tình làm hỏng chuyện, lại còn khiến đại nhân huyện lệnh bị bỏng môi, vậy thì biết làm sao cho phải. Nàng vội vàng đưa tay đón lấy chén nước, liên tục mở miệng xin lỗi.
Chỉ là tiếng kêu thảm khi bị bỏng ban nãy, sao có thể là giọng của nam nhân, rõ ràng chính là tiếng hét the thé của một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.
Tô Vận vốn dĩ dè dặt, tâm tình cũng dần thư giãn. Nàng ngẩng đầu nhìn vị tiểu huyện lệnh trước mắt, chỉ thấy hai cánh môi đỏ mọng non mềm, bị nước ấm làm bỏng nên hồng hồng phấn phấn, lại thêm đôi mắt to phủ hơi sương long lanh, vẻ mặt ấm ức khổ sở, so với dáng vẻ ban nãy một câu lại một câu "bản quan" kia, quả thực khác biệt một trời một vực. (Editor: chị Mộng Kỳ vibe mãnh 1 dễ thương mềm yếu hã =]]])
Tâm nàng cũng không khỏi mềm nhũn, liền đưa tay định lau đi làn hơi nước nơi khóe mắt của cô. (Editor: tới đây là kh nghi ngờ gì luôn á, Tô Vận rõ ràng thích TMK)
"Ngươi chớ vội, ta thổi cho ngươi một chút."
Ngay lúc ấy, cửa phòng cũng bị người mạnh mẽ đẩy mở, Xuân Đào và Đại Phúc hớt hải xông vào.
Thì ra tiếng hét vừa rồi của Thu Mộng Kỳ khiến hai người kia tưởng trong phòng xảy ra chuyện gì bất trắc, liền vội vã chạy từ phòng bên cạnh sang để bảo vệ đại nhân.
Thế nhưng vừa xông vào phòng, cả hai liền sững người đứng sững lại bởi cảnh tượng trước mắt.
Đại nhân nhà mình đang ngồi yên ổn trên ghế, mà đại tiểu thư Tô gia lại đang nắm lấy vai cô, nghiêng người xuống, hai người môi kề môi.
Xuân Đào vội vàng đưa tay che mắt đệ đệ, lập tức kéo hắn ra ngoài, sau đó còn không quên quay người lại đóng cửa lại.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá đạo hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-04-14 21:30:46 đến 2023-04-15 21:16:43 nhé~
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng tên lửa: kkkuma, 掠星照野 - mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn: 宝宝巴士, 路边野花遍地, 小耶, 小宪空, 一支铅笔 - mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: 半夏有毒 - 20 chai; kkkuma - 10 chai; 梦愿·星晨 - 8 chai; 012 - 5 chai; 穿裤衩的大叔, 墨笔莫比, 27968822 - mỗi người 2 chai; 取个渣名, 过客 - mỗi người 1 chai;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.