🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 14: Va trúng thắt lưng

 

Sau khi tỷ đệ Xuân Đào cuống cuồng chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này mới hiểu ra là đã bị hiểu lầm.

 

Cũng không trách Xuân Đào nghĩ nhiều, tư thế của hai người ấy khi nhìn từ ngoài vào quả thực ái muội đến chừng nào.

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới hoàn hồn, theo phản xạ lập tức đẩy mạnh Tô Vận ra. Thế nhưng cô lại quên mất thân thể này từng luyện qua võ nghệ, không biết giữ chừng mực, khiến Tô Vận bị hất văng ra ba bốn bước, đập mạnh vào cạnh bàn bên cạnh.

 

Cơn đau nhói buốt truyền tới khiến Tô Vận mới phát hiện thắt lưng phía sau va trúng ngay góc bàn, nàng không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng đau đớn.

 

Thu Mộng Kỳ thấy vậy, trong lòng bất giác cảm thấy không ổn, nhưng rốt cuộc vẫn là người sĩ diện, vốn đã mang sẵn bất mãn với Tô Vận, làm sao có thể cúi đầu nhận lỗi trước mặt nàng. Trái lại, cô lại che miệng, cố làm ra vẻ bị hại, giở giọng trách móc: "Ngươi tới nhờ ta giúp việc, hay là tới hòng đoạt mạng ta?"

 

Thắt lưng phía sau của Tô Vận đau đến mức không chịu nổi, vậy mà người trước mặt lại ra chiều đắc lý đầy ngang ngược. Nàng khẽ thấy sống mũi cay cay, cúi đầu thấp giọng nói: "Là ta đáng chết, khiến đại nhân bị bỏng, xin đại nhân thứ tội."

 

"Bản quan xem như đã nhìn rõ, ngươi quả nhiên không biết hầu hạ người. Những lời như làm nô làm tỳ, sau này vẫn là đừng nói thì hơn, ta đây chịu không nổi." (Editor: sao mà thấy thương Tô Vận quá)

 

Tô Vận nhíu chặt mày, khẽ đáp: "Khanh Vận lần sau nhất định sẽ chú ý."

 

Thu Mộng Kỳ bực bội phất tay, nói: "Thôi được, ngươi lui về trước đi, đừng ở đây thêm chướng mắt."

 

Tô Vận khẽ "vâng" một tiếng, cố nén cơn đau nơi thắt lưng, gắng gượng đứng thẳng người, lặng lẽ bước về phía cửa.

 

Thế nhưng vừa đi tới ngưỡng cửa, lại bị gọi giật lại.

 

Quay đầu lại, trông thấy người kia đang xếp mấy chiếc bánh trên bàn chồng lên nhau, gói vào lớp giấy dầu, rồi bước về phía cửa. Miệng thì cứng nhắc nói: "Cái này mang về cho người nhà ngươi ăn chung đi. Ta... bản quan bị ngươi chọc giận đến no, ăn không vô."

 

Dĩ nhiên cô đâu muốn thừa nhận lúc nãy ra tay quá mạnh, lại càng không chịu cúi đầu xin lỗi, chỉ còn dùng cách này để vơi bớt chút áy náy trong lòng.

 

Tô Vận khựng người lại một thoáng, cố nén cơn đau nơi thắt lưng, khom mình thi lễ cảm tạ, lúc này mới nhận lấy gói bánh, từng bước chậm rãi rời khỏi cửa phòng, để lại phía sau vị Thu huyện lệnh với sắc mặt mơ hồ khó đoán.

 

Xuân Đào thấy nàng đi ra, ánh mắt đầy vẻ khác lạ, cứ nhìn nàng từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.

 

Tô Vận chẳng mấy bận tâm, chỉ vịn tường mà chầm chậm quay trở về phòng.

 

Trong phòng, Cố thị cùng mấy người khác đều đã tắm rửa xong, đang ngồi nơi mép giường, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra phía cửa. Mãi đến khi thấy nàng y phục chỉnh tề bước vào phòng, họ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

"Đêm hôm khuya khoắt còn chạy loạn khắp nơi, hại nương với nhị thẩm ngươi lo sốt vó." Cố thị trách khẽ.

 

Dọc đường sương gió dãi dầu, khổ cực trăm bề, nay tẩy sạch bụi nhơ, cũng khiến hai tỷ muội dâu bớt đi vẻ nhọc nhằn, gương mặt lộ ra đôi phần tươi tắn.

 

"Đều ở trong trạm dịch, còn ai dám ức h**p ta, người cứ yên tâm."

 

"Lời thì nói thế, nhưng cẩn thận vẫn hơn."

 

Mà một bên, Tô Khanh Huyên tám tuổi từ trên giường bò xuống, ôm lấy cánh tay nàng, nói: "Đại tỷ, tỷ mang gì về vậy, thơm quá."

 

Lúc này Tô Vận mới nhớ tới mấy chiếc bánh mà Thu Mộng Kỳ đưa cho, liền vội mở lớp giấy dầu ra, bảo Tô Khanh Lâm lấy ba cái mang cho phụ thân và thúc phụ, còn lại mấy cái thì để dành cho mấy tỷ muội ăn.

 

Đợi đường muội* trở về, lúc này Cố thị mới bẻ ba chiếc bánh ra thành mấy phần, chia cho mọi người mỗi người một ít.

 

*đường muội: em gái họ

 

Cố thị mấy người trên đường lưu đày, toàn ăn bánh bột khô cứng, không dầu không muối, nhạt nhẽo vô vị. Nay trông thấy mấy chiếc bánh thơm lừng giòn rụm thế này, liền không kìm được mà nuốt nước bọt.

 

"Đại tỷ, miếng này có dấu răng, bị người ta cắn qua rồi, muội không ăn đâu." Tô Khanh Huyên chu môi, tỏ ý từ chối.

 

Phương thị thấy vậy, vội thấp giọng quở trách: "Cái nha đầu này, có bánh ăn là phải biết đủ, còn bày đặt kén cá chọn canh. Nương đổi cho ngươi."

 

Tô Khanh Huyên tuổi còn nhỏ, nhưng quãng đường lưu đày này cũng khiến nàng ếm trải đủ mọi phàm tình thế thái. Nếu là trước kia, hẳn nàng đã không nói gì, lẳng lặng ăn hết là xong. Thế nhưng giờ đây được ở tạm trong phòng của trạm dịch, lại khiến nàng khôi phục đôi phần vẻ ngây ngô được nuông chiều ngày trước, không khỏi buột miệng chê bai.

 

Tô Vận lúc này mới sực nhớ, vừa rồi quả thực có một miếng là bị người kia cắn qua, liền vội quay sang Phương thị nói: "Thẩm, miếng đó là ta vừa mới cắn qua, để ta đổi với Tam muội."

 

Nếu là dấu răng của người khác, dù nói thế nào Phương thị cũng sẽ không chịu đổi cho nàng. Bà bật cười, nói: "Đã là của Đại tỷ nhi, thẩm ăn bánh ngươi cắn qua thì có gì mà ngại."

 

"Đã là ta cắn rồi, sao có thể để thẩm ăn bánh dính nước miếng của ta." Tô Vận vừa nói, vừa đưa miếng bánh trong tay mình qua.

 

Phương thị đành chịu, không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi với nàng.

 

Tô Vận cầm chiếc bánh bị thiếu một miếng trên tay, trong đầu thoáng hiện hình ảnh vị tiểu Huyện lệnh lúc nãy vì che giấu sự ngượng ngùng mà ngớ ngẩn cắn một miếng lên bánh. Đôi mày lạnh lùng của nàng cũng không khỏi dịu dàng theo.

 

Nàng liền cắn một miếng ngay chỗ có dấu răng ấy.(Editor: =]]])

 

Chỉ tiếc mỗi lần cắn một miếng, thì cơn đau lại từ thắt lưng truyền đến.

 

"Đại tỷ, cái bánh này ngon lắm, bên trong còn có thịt nữa." Tô Khanh Huyên ăn ngon lành hết sức.

 

"Tam muội còn muốn ăn, đại tỷ chia cho muội nửa cái." Tô Vận nói, rồi xé chiếc bánh trên tay thành hai nửa. Bánh không to, chia ra thành từng miếng nhỏ, cũng không còn nhiều.

 

"Ngươi đừng chiều theo nàng, cái bánh này chỉ để thử cho biết vị, làm sao mà ăn cho no được." Phương thị vội vàng ngăn lại.

 

Tô Khanh Huyên cũng nhanh chóng lắc đầu nói: "Đại tỷ không cần cho ta, ta thấy bụng ta đã no rồi."

 

Nói rồi, nàng giở chiếc áo nhỏ của mình lên, lộ ra cái bụng trắng nõn nà.

 

Phương thị cùng Cố thị nhìn hài tử bụng hóp lép, không khỏi đỏ ửng cả mắt. Trên đường lưu đày, mọi người đều không đủ ăn, không đủ mặc, không đủ ngủ. Hài tử ngày trước mặt tròn phúng phính, giờ đây cằm đã nhọn đi nhiều, chiếc áo nhỏ khoác trên người giờ trông thùng thình.

 

Tô Vận trông thấy thế, vội nói: "Tam muội đây là học theo Khổng Dung nhường lê phải không? Nếu ngươi không ăn, ta sẽ cho nhị muội."

 

Tô Khanh Huyên mắt dán chặt vào miếng bánh, nuốt nước bọt rồi nói: "Đại tỷ không muốn ăn thì cứ cho nhị tỷ đi."

 

Đích trưởng nữ* của Tô nhị gia là Tô Khanh Lâm, trong thế hệ nữ tử của Tô gia, nàng xếp thứ nhì. Tô Khanh Vận là đại tỷ, Tô Khanh Lâm là nhị tỷ, còn Tô Khanh Huyên là tam muội.

 

*đích trưởng nữ: con gái lớn

 

Tô Khanh Lâm sao có thể không nhận ra dáng vẻ bào muội mình thèm thuồng đến mức nước miếng rớt xuống rồi, liền cười nói: "Đại tỷ cho ngươi thì ngươi cứ ăn đi, đừng để tối đến ta ăn rồi lại nghe ngươi ch** n**c miếng bên tai."

 

"Ta sao có thể!" Tô Khanh Huyên bị vạch trần thể diện, mặt đỏ bừng, lập tức chối bay.

 

Cố thị tuy xót nữ nhi, nhưng nhìn điệt nữ* tuổi còn nhỏ, lại đáng yêu ngây ngô như thế, khẽ mỉm cười nói: "Đại tỷ thương ngươi, cho ngươi ăn thì cứ ăn đi."

 

*điệt nữ: cháu gái của anh em trai

 

Tô Khanh Huyên lúc này mới e lệ đón lấy chiếc bánh, nép mình tới cuối giường, quay lưng lại mà nhét vào miệng, dáng vẻ ngoài miệng chối từ mà trong lòng lại mong muốn ấy khiến mọi người không nhịn được bật cười.

 

Mãi đến khi đã nằm xuống, Tô Vận và mẫu thân Cố thị cùng nằm một giường, liền thì thầm trò chuyện.

 

"Chỗ bánh kia, là lấy từ chỗ Thu đại nhân phải không?"

 

Tô Vận khe khẽ ừ một tiếng trong mũi.

 

"Ngươi tới tìm hắn, đã nói những gì?"

 

Cố thị dĩ nhiên hiểu rõ nữ nhi tìm đến Thu đại nhân không phải chỉ vì mấy chiếc bánh.

 

Tô Vận xoay người lại, nằm ngửa trên giường, khẽ nói: "Nương, người tạm đừng hỏi vội, đợi khi mọi chuyện có manh mối, ta sẽ thưa cùng người và phụ thân."

 

Phụ thân nếu biết chuyện mình và Thu Mộng Kỳ đã đạt thành thỏa thuận, với tính khí của người, chưa biết chừng sẽ làm ầm lên, dù không làm ầm thì cũng sẽ một mực tự trách. Tô Vận đến nơi này, cùng Tô gia chung sống mấy ngày, thật sự đã cảm nhận được tấm chân tình của họ. Dù biết bọn họ thương yêu là nguyên chủ, nhưng nay người trong thân xác này là nàng, người nhận lấy những yêu thương ấy cũng là nàng. Nàng thật lòng xem họ như người nhà của chính mình.

 

Có thể khiến người nhà yên lòng, nàng liền cố gắng giấu được chừng nào hay chừng nấy.

 

"Nha đầu ngốc này, ngươi đâu biết lòng người ngoài kia hiểm ác dường nào. Ngươi muốn nhờ Thu đại nhân giúp đỡ, nương biết chứ, đêm qua nương cũng đã nói với phụ thân ngươi, lẽ ra nên để phụ thân ngươi đi cầu hắn mới phải."

 

"Phụ thân mà nói với nàng, chưa chắc đã thành." Tô Vận nhẹ nhàng buông một câu.

 

Cố thị giật nảy mình, suýt chút nữa bật ngồi dậy: "Phụ thân ngươi không nói thành, mà ngươi lại thành, chẳng lẽ ngươi định... dùng thân mình để đổi lấy với hắn?"

 

Mấy chữ cuối kia, giọng Cố thị nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Nếu là khi trước, bà tuyệt đối sẽ không thốt ra những lời như vậy trước mặt nữ nhi.

 

"Chẳng lẽ nương cho rằng nhà ta còn thứ gì có thể làm điều kiện để trao đổi với nàng sao?"

 

Cố thị im lặng, bởi đó là sự thật. Ai lại vô cớ mà giúp đỡ bọn họ?

 

"Nếu nàng bằng lòng muốn, nữ nhi đã chấp thuận, nương định trách phạt nữ nhi sao?"

 

Suốt quãng đường đi tới đây, họ Thu kia hai lần cứu nữ nhi, lại mấy lần ra tay giải vây cho các phạm nhân khác, tuy có chút ngạo mạn ngông cuồng nhưng lòng dạ lương thiện, lại là một vị tiến sĩ, nghĩ đến cũng không phải hạng tầm thường. Huống hồ dung mạo hắn cũng chẳng kém gì nữ nhi của bà. Nếu là trước khi Tô gia xảy ra chuyện, bà hẳn sẽ chê bai chức quan và thân phận của hắn, nhưng hiện tại, cho dù chỉ là một tiểu huyện lệnh, thì đối với mẫu tử các nàng, cũng đã là tồn tại cao không thể với tới.

 

Nhưng triều đình có quy định, quan lại không được cưới phạm nhân, vị tiểu huyện lệnh kia e rằng cũng chỉ là nhất thời ham vui, nữ nhi có được kết cục tốt nhất đi chăng nữa thì cũng chỉ là bị nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất mà thôi.

 

Cố thị nghĩ tới đó, lòng đã lạnh đi nửa phần.

 

Nhưng nếu không mở lối được mối quan hệ này, thì không chỉ nữ nhi, ngay cả bản thân bà cùng Phương thị hai tỷ muội dâu, lại thêm hai điệt nữ, kết cục về sau e rằng còn khó mà tưởng tượng nổi.

 

Suy tới suy lui, rốt cuộc vẫn là mệnh khổ.

 

Cố thị nghĩ đến đó, trong bóng tối không thể ngăn được nước mắt ướt đẫm gối.

 

Tô Vận sao có thể không nghe ra tiếng mẫu thân đang khóc, đành xoay người lại, ôm lấy bà, khẽ an ủi: "Nương, Thu đại nhân là người rộng lòng nhân hậu, nữ nhi nếu có thể theo nàng, chưa hẳn đã là họa. Huống chi nếu có thể vì Tô gia mà đổi lấy một chốn dung thân tốt, thì những thứ khác có là gì đâu. Nàng không giống những vị quan gia khác, nàng..."

 

Nàng là nữ nhân, nàng sẽ không thể làm gì được ta, Tô Vận thầm nói trong lòng.

 

Cố thị nghe nữ nhi an ủi, lòng sao có thể yên, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành ôm chặt lấy nữ nhi, khẽ thì thầm: "Vận nhi của ta khổ rồi, đều do cha và nương vô dụng, mới liên lụy đến nhi tử của ta..."

 

Tô Vận nép vào lòng mẫu thân, lúc này eo vẫn còn âm ỉ đau, trong lòng nàng có chút chua xót.

 

Trong đầu nàng không cách nào khống chế được, từng hình ảnh buổi chiều tối ở gian phòng bên cứ lần lượt hiện lên, cả cơn giận dỗi, phẫn nộ, tiếng thét chói tai và vẻ mất kiên nhẫn của vị tiểu huyện lệnh, dần dần hòa vào nhau, trùng khớp với gương mặt ngang tàng in đậm trong ký ức nàng.

 

Đôi mắt nàng trong bóng tối chầm chậm khép lại rồi lại mở ra. Tới tận lúc đêm khuya, nàng mới dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.