Chương 17: Lưu dân tập kích
Đoàn người xuất phát từ cuối tháng Hai, đến được Chử Châu thì cũng đã đi được ba phần tư hành trình.
Tháng tư, chim oanh bay lượn, cỏ dài xanh tốt, vạn vật tiếp nối sinh trưởng, vốn phải là tiết trời muôn loài hân hoan phồn thịnh. Thế nhưng, đoàn người càng đi về phía đông, cảnh tượng càng thêm tàn tạ, hoang vu, lưu dân trên đường cũng càng lúc càng nhiều. Nơi họ đi qua, dân chúng y phục tả tơi, thậm chí còn không thiếu kẻ đổi con mà ăn thịt lẫn nhau. Những người này, dù trông thấy đội áp giải phạm nhân, cũng hối hả chạy đến mà kiếm chác.
Thu Mộng Kỳ lần đầu chứng kiến cảnh tượng như thế, cô chỉ biết hoàng đế ngu muội, lại không ngờ cảnh dưới chốn dân gian đã thê thảm đến mức này, lưu dân quy mô lớn đến vậy, thật khiến người ta rúng động tâm can.
"Vương Tham quân, chuyện này là thế nào? Theo lý, năm nay đâu phải năm đói kém, sao lại có nhiều người chạy nạn như vậy?"
Vương Già mấy ngày nay vẫn chưa từng giãn mày, hắn vốn là quan lại triều đình, lẽ ra phải lo nghĩ vì dân, lo trước nỗi lo của dân. Thế nhưng nay triều đình không màng chính sự, quan lại mải mê vơ vét, chỉ lo nhét đầy túi riêng, còn bản thân hắn chức vị thấp kém, không giúp được gì. Nhìn bách tính trôi dạt lưu lạc, trong lòng hắn cũng buốt nhói không yên.
"Bệ hạ vừa mới cho tu sửa địa cung Vĩnh Lăng, nay lại muốn dựng Cửu Trọng Đài, quốc khố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918505/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.