🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 20: Bị phát hiện rồi sao?

 

Khi bị Tô Vận hỏi ngược lại như vậy, Thu Mộng Kỳ không khỏi có chút ngại ngùng trong lòng. Rõ ràng cô không phải nam nhân thực sự, lại cố tình bắt đối phương phải làm nữ nhân cho mình. Dù ban đầu chỉ là chơi khăm, nhưng giờ nghe lại thật sự có phần khó xử.

 

Lửa giận nhỏ nhen trong lòng vốn dĩ đang bốc lên cũng ngay lập tức lắng xuống vì cảm giác ngại ngùng lúc này.

 

Cô khẽ ho hai tiếng, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Tô Vận, định lợi dụng cơn say để tránh né vấn đề này. Đúng lúc đó, đầu cô lại đặc biệt hợp tác, bắt đầu đau nhức không theo quy luật, thái dương đập thình thịch.

 

Thậm chí còn có cảm giác muốn nôn ra.

 

Cô ôm lấy ngực, không nhịn được mà nghẹn ngào khẽ phát ra tiếng, lại phải đưa tay lên day day thái dương.

 

Phản ứng của rượu đến muộn thế này, lực sau dồn thẳng l*n đ*nh đầu, thật sự khó chịu đến cực điểm.

 

Ngay vào lúc khó thở đến cùng cực ấy, bỗng trên đầu cô xuất hiện thêm đôi bàn tay, ấm áp, mềm mại mà lại có lực, chính xác day ấn từng huyệt đạo trên đầu, lần lượt từng cái một, không nhẹ cũng không nặng, từ từ làm dịu đi từng chút từng chút nỗi đau vốn dĩ đang bủa vây.

 

Cơ thể Thu Mộng Kỳ chùng xuống, cảm giác như được hồi sinh trở lại.

 

"Phía này có tấm đá, ngươi ngồi lên đó đi."

 

Đôi con ngươi như mang theo ma lực, khiến Thu Mộng Kỳ chẳng thể kháng cự sức mạnh ấy, cũng không còn tâm trí để bận tâm bản thân có thích đối phương hay không. Cô ngoan ngoãn vâng lời theo chỉ huy của Tô Vận, hoàn toàn biến thành một con búp bê vô tri bị người khác điều khiển.

 

Một cảm giác gọi là "dễ chịu" dần dần xâm chiếm toàn bộ đại não, chẳng mấy chốc phần lưng cô cũng trở nên mềm nhũn.

 

Ngay lúc cô sắp thiếp đi, từ trên đầu vang lên giọng nói: "Xem ra, ngươi định phân người nhà Lưu gia về Phong Nhạc?"

 

Thu Mộng Kỳ người lập tức cứng đờ, tỉnh táo hơn một chút nói: "Ngươi nghe lén ta bọn ta nói chuyện sao?"

 

"Ta vừa khéo đi ngang qua, lại không thể tránh né, chẳng may nghe được, không thể gọi là nghe lén."

 

Quả thật là viện cớ ngụy biện, Thu Mộng Kỳ không khỏi thầm khinh bỉ, nhưng nghĩ tới mấy đêm trước nàng đến, cũng là vì chuyện lưu đày của Tô gia, chỉ có điều lúc đó thái độ của mình đã rất khó chịu, lại còn nói đến điều kiện, giờ đối phương vừa hỏi như thế, cảm giác tội lỗi vừa mới tan đi lại một lần nữa tràn ngập trong lòng cô.

 

"Phải, ta đúng là có ý định này." Nàng là ai chứ? Còn dám làm ra chuyện có lỗi với mình, sao lại còn có thái độ chất vấn ta?

 

Tô Vận không ngờ cô lại thành thật thẳng thắn nhận mình như vậy, động tác xoa bóp liền dừng lại một chút, "Đã là đại nhân có cách giữ người nhà Lưu gia ở Phong Nhạc, chắc hẳn cũng không khó để giữ lại người nhà Tô gia."

 

"Ngươi có phải nghe sót không, ta nói ta sẽ nghĩ cách, chứ không hề cam đoan chắc chắn."

 

"Ta tin rằng đại nhân nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp."

 

Nghe giọng điệu của Tô Vận như vậy, Thu Mộng Kỳ không nhịn được liền nghiêng đầu, muốn quay lại nhìn xem nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc với thái độ gì mà nói ra những lời ấy, chẳng hề có một chút lễ nghĩa nào.

 

Không ngờ đôi tay phía sau như có ma lực vậy, cô hơi nghiêng đầu sang phải một chút, thì bàn tay ấy liền chọc vào huyệt đạo phía sau trái cổ cô, khiến cô buộc phải quay đầu lại. Chỉ trong chớp mắt kế tiếp, cảm giác dễ chịu trên đầu lại làm cô mơ màng buồn ngủ, những lời định quở trách liền bị cô vứt bỏ lên tận mây xanh.

 

Trước giây phút ý thức mơ hồ, cô nghe thấy giọng mình nói: "Tô Vận, ta không thích ngươi nói với ta như vậy."

 

"Ồ." Ở phía sau chỉ nghe tiếng đáp lại.

 

Mắt Thu Mộng Kỳ không thể mở nổi nữa, nghiêng đầu tựa vào lòng nàng rồi ngủ thiếp đi. (Editor: ghê dị hen, như bỏ bùa thôi miên =]])

 

Cho đến khi tỉnh dậy, trời đã cao hơn ba sào, cô vẫn còn ở trong trạm dịch.

 

Xuân Đào đang vừa cầm khăn bước vào phòng, thấy cô tỉnh lại liền nói: "Đại nhân, Vương tham Quân đã xuất phát, bảo chúng ta đừng thúc giục ngươi, đợi ngươi tỉnh rồi mới cưỡi ngựa nhanh đuổi theo cũng được."

 

Vương Già dẫn theo phạm nhân, đi không nhanh, Thu Mộng Kỳ một con ngựa cùng một xe ngựa, đuổi kịp bọn họ không phải chuyện khó.

 

Cô xoa xoa mắt hỏi: "Đêm qua là ai đưa ta về đây?"

 

Xuân Đào nghe vậy, tay khựng lại một chút, "Là Tô tiểu thư đã cõng đại nhân về."

 

Trái tim Thu Mộng Kỳ bỗng nhiên nhảy lên.

 

Chỉ riêng việc ở một mình với Tô Vận đã là vấn đề, lại còn để nàng thân mật đến vậy, lại để nàng cõng mình lên lưng, hai phần trước ngực tuy nhỏ, nhưng những thứ cần có vẫn đủ đầy.

 

Tô Vận chưa chắc đã biết cô chính là Thu Mộng Kỳ, nhưng nếu để nàng biết cô là nữ nhân, đó chắc chắn không phải chuyện tốt.

 

Nghĩ tới đây, Thu Mộng Kỳ lập tức toát mồ hôi lạnh, liền nói với Xuân Đào: "Nhanh lên, thu dọn đồ đạc, đuổi kịp đoàn người."

 

Xuân Đào từ lâu đã nhận ra chủ tử của mình thân thiết quá mức với vị Tô tiểu thư, nhiều lần muốn nhắc nhở, nhưng vì quan hệ và thân phận, không tiện hỏi han chuyện chủ tử, nên đành giữ trong lòng. Giờ thấy cô vẻ mặt hoảng hốt như vậy, trong lòng nàng cũng như căng một dây đàn căng thẳng.

 

"Đồ đạc đều đã thu xong, chỉ chờ đại nhân dậy rửa mặt."

 

Thu Mộng Kỳ vội vàng ngồi dậy, khoác vội y phục lên người, mới nhận ra dây buộc trước ngực đã bị tháo ra từ lâu. Cô ngồi phịch xuống giường, run run hỏi: "Là ngươi tháo ra sao?"

 

Xuân Đào lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới nhỏ giọng nói: "Sau khi đại nhân về, nằm trên giường, quấy khóc một lúc... Tô tiểu thư... Tô tiểu thư đã ở bên cạnh dỗ dành một lúc, rồi mới rời đi. Nô tỳ muốn giúp đại nhân lau người, nhưng đại nhân không cho nô tỳ đến gần, nên nô tỳ cứ đứng bên giường. Có lẽ là đêm qua ngủ không thoải mái, đại nhân tự mình tháo ra."

 

Thu Mộng Kỳ lập tức toàn thân mềm nhũn, nghĩ đến những lời Xuân Đào vừa nói, lại như bị sét đánh giữa trời quật một trận.

 

"Ta quấy khóc một lúc, rốt cuộc là quấy khóc gì?"

 

"Chính là... là mắng người."

 

"Mắng người? Ta mắng ai, mắng hoàng đế sao?" Thu Mộng Kỳ vô thức hỏi, dạo gần đây, cùng với sự hiểu biết ngày càng sâu sắc về triều đình và thế sự, thái độ của cô đối với bậc quyền cao chức trọng cũng càng bất mãn, thầm thì mắng hoàng đế khá thường xuyên, chỉ sợ khi say rượu bị lỡ mồm, nếu bị kẻ có ý đồ nghe thấy, e rằng sẽ rước họa vào thân.

 

"Đại nhân không có phạm thượng, chỉ là trong miệng lẩm bẩm vài lời, lúc thì mắng tên Tuấn nào đó, lúc thì mắng tiểu tam, đều là những người nô tỳ không quen biết, nhưng mà..."

 

"Nhưng mà gì?"

 

"Nhưng mà đại nhân dường như còn mắng cả Tô tiểu thư."

 

"Hửm! Ta mắng Tô Khanh Vận sao?"

 

"Cũng không rõ có phải mắng Tô tiểu thư hay không, đại nhân mắng là Tô Vận, không biết có phải Tô tiểu thư không, mắng con cẩu tiện nhân..."

 

Thu Mộng Kỳ liền nằm bẹp ra giường, bốn chân bốn cẳng chẳng muốn sống nữa.

 

Mình say rượu rồi đã làm những chuyện gì!

 

Giờ thì xong rồi, họ Tô kia không những biết mình là nữ nhân, mà còn biết mình chính là kình địch Thu Mộng Kỳ!

 

Nàng nhất định sẽ chộp chặt lấy điểm yếu này, rồi dùng nó để uy h**p ta.

 

Nữ giả nam trang, mạo danh giả tính, dù là điều nào cũng đủ để cô chết không có nơi chôn thân.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn Xuân Đào trước mặt, trong lòng nghĩ thầm không biết có nên giải tán tiểu nha đầu này cùng hai đứa nhỏ Đại Phúc và Nhị Phúc, để mỗi người tự tìm đường thoát thân hay không.

 

Ngồi trên giường một lúc lâu như vậy, tâm trạng cô mới dần ổn định lại.

 

Sự việc có lẽ chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu họ Tô kia là người sáng suốt, sẽ giữ kín bí mật này, đồng thời lấy đó làm con bài để uy h**p, bắt cô phải lo liệu cho nàng và gia tộc ở Phong Nhạc, sau đó lại phải dựa vào sự bảo vệ của mình. Như vậy, đôi bên chỉ là nắm giữ điểm yếu của nhau mà thôi.

 

Vậy nên, sự việc vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

 

Có lẽ, đối phương chưa nhận ra thân phận của cô, cũng chưa phát hiện ra sự thật về thân phận nữ nhân, Thu Mộng Kỳ không khỏi mang trong lòng chút hy vọng may mắn.

 

"Lần sau nếu ta lại say rượu, dù ta nói gì, ngươi đừng để ai chạm vào ta, cứ trực tiếp khiêng ta về rồi khóa trong phòng."

 

Xuân Đào bĩu môi, đêm qua bản thân cũng nghĩ như vậy, nhưng đại nhân trước hết đuổi nàng và Đại Phúc đi, nói là muốn một mình thư giãn, rồi Tô cô nương lại đưa đại nhân về phòng, đại nhân lại không cho nàng đến gần, đại nhân lại là người luyện võ, một tiểu nha đầu như nàng làm sao đánh lại được, may mà Tô tiểu thư nhẹ nhàng an ủi, mới dỗ đại nhân ngủ được, không thì chẳng biết sẽ quấy đến bao giờ.

 

Thu Mộng Kỳ thấy nàng vẻ mặt ấy, dường như cũng nhận ra mình khi say rượu thật là bừa bãi, đành nhượng bộ nói: "Từ nay ta sẽ cố gắng ít uống rượu, ngươi cũng phải hết sức khuyên nhủ ta."

 

Xuân Đào mới thôi khóc, mỉm cười đáp: "Vâng, đại nhân."

 

___

 

Lời tác giả:

 

Các bảo bối ơi, vẫn là do vấn đề liên quan đến bảng xếp hạng, nên thứ Hai và thứ Ba tạm thời sẽ không có chương mới, thứ Tư sẽ vào VIP với một vạn chữ, sau đó sẽ cập nhật bình thường trở lại. (:з」∠) Xin lỗi xin lỗi nhé.

 

Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho mình trong khoảng thời gian từ 2023-04-22 19:30:00 đến 2023-04-23 20:51:46 ~

 

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tặng pháo phản lực: 掠星照野, 醉酒参禅, 郁非 - mỗi người 1 cái;

 

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tặng lựu đạn: 百花缭乱 - 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tặng mìn: 56319723 - 2 cái; 小耶 - 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dinh dưỡng: 一片弯洋大海 - 36 chai; 郁非 - 30 chai; k - 26 chai; 松间泉 - 10 chai; 梦愿·星晨 - 8 chai; 21384189, 62636706 - mỗi người 5 chai; 53000629, 过客, 华以沫的苏尘儿, 56319723 - mỗi người 1 chai;

 

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.