Chương 22: Đã hôn nàng
(Editor: tác giả nói chậm nhiệt mà sao mới chương 22 đặt cái tiêu đề hết hồn luôn á)
Đoàn người rất nhanh đã tiến vào địa phận Lịch Châu, muỗi mòng trên đường ngày một nhiều hơn, nhất là khi đi qua những khu rừng rậm, chỉ trong chốc lát, trên người đã bị đốt thành từng cục lớn, vừa đỏ vừa sưng, ngứa không chịu nổi.
Các nữ quyến và phạm nhân đều lần lượt đội mũ chống muỗi, nhưng những vùng da hở như tay và chân vẫn không tránh khỏi bị đốt.
Đêm xuống, bất kể là ở trạm dịch hay ngủ ngoài trời, muỗi mòng kéo thành đàn, không chỉ đốt người mà còn vo ve ầm ĩ, cho dù có đội mũ chống muỗi cũng khó mà phòng hết được.
Trước mắt lại bắt đầu bước vào mùa hạ. Khí hậu vùng duyên hải phía Đông vừa ẩm vừa nóng, nếu không muốn bị muỗi đốt thì phải trùm chăn kín mít, nhưng trùm như vậy thì miệng mũi không thông khí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ.
Mùng chống muỗi thời kỳ đầu còn chưa xuất hiện dạng màn sa, đều là loại màn vải dày, trùm kín không thoáng khí.
Tệ hơn nữa là hiện nay triều đình không cấp ngân sách, tài chính địa phương cũng không đủ gánh vác chi phí của trạm dịch, mọi nguồn chi tiêu chủ yếu đều dồn vào việc trang bị ngựa, còn ăn ở thì không đảm bảo nổi, đừng nói tới màn sa, đến cả giường có màn vải cũng chưa chắc có, mọi thứ đều phải tạm bợ mà chịu đựng.
Đặc biệt vùng trạm dịch ở Lĩnh Nam được bài trí cực kỳ không hợp lý. Hai trạm dịch hoặc là quá gần nhau, hoặc là lại quá xa, nên việc ăn ngủ nơi đồng không mông quạnh lại càng là chuyện thường tình.
Vài ngày đầu sau khi vào Lịch Châu, ai nấy trong đội đều sưng phù cả mắt, thiếu ngủ trầm trọng, đi đường cũng bước thấp bước cao, người người ngáp liên tục không dứt.
Thu Mộng Kỳ thì càng khổ hơn, vốn là người cực kỳ coi trọng chất lượng giấc ngủ, mà mỗi tối muỗi cứ vo ve quanh người vừa bay vừa đốt, chẳng mấy ngày mà quầng thâm dưới mắt đen sì, trước kia còn hoạt bát lanh lợi, nay vì mất ngủ liên tục mà đôi mắt dần mất đi thần sắc, trông hệt như người mang bệnh.
Xuân Đào xót xa cho chủ tử, buổi tối không ngủ mà ngồi quạt cho cô, nhưng có người sống sờ sờ bên cạnh như thế, Thu Mộng Kỳ lại càng không ngủ nổi, đành đuổi Xuân Đào về nghỉ, còn mình thì thức trắng đến sáng.
Những thay đổi của cô, mọi người trong đội đều thấy rõ trong mắt. Vương Già có lòng muốn giúp, nhưng bất lực vì thể chất cô vốn như thế, chỉ cần hơi ngứa đã chịu không nổi, lại cực kỳ kén chọn điều kiện ngủ nghỉ. Với điều kiện hiện tại, thì làm sao có thể đáp ứng được tất cả? Với chuyện này, hắn cũng đành lực bất tòng tâm.
"Thu lão đệ à, ngươi còn phải ở Lĩnh Nam ba năm, không chừng là sáu năm, chín năm, xui xẻo thì cả đời đều phải ở đây. Nhưng làn da của ngươi còn mịn hơn tiểu cô nương, lại còn yếu ớt hơn cả tiểu cô nương, ngươi nói xem sau này sống làm sao đây."
Thu Mộng Kỳ vô lực ngồi trên lưng ngựa, lười đến cả nói chuyện. Trong đầu cô toàn là nước xịt muỗi, nhang muỗi, rồi máy diệt muỗi ở thời hiện đại. Đáng tiếc, cô chẳng làm được cái nào. Lòng thầm than thở người khác xuyên không về cổ đại thì biết đủ thứ, biết chế thuốc nổ, biết luyện thép, còn cô thì cái gì cũng chẳng hay, thậm chí còn không bằng người xưa.
Cô thở dài hết hơi này đến hơi khác, mười dặm xa cũng có thể nghe thấy.
Trong đội cũng bàn tán xôn xao về chuyện này, nói rằng tiểu huyện lệnh mảnh mai yếu ớt, bị muỗi mòng quấy nhiễu đến mất ăn mất ngủ, người gầy rộc cả đi.
Đám phạm nhân phần lớn từng nhận được ơn từ cô, cũng không khỏi lo lắng, nhưng đúng là chẳng có cách gì hay để giải quyết. Lĩnh Nam là nơi khó độc trùng trùng, không ít phạm nhân đến đây thì bị phản ứng với khí hậu, người thì dị ứng, người thì tiêu chảy, ai nấy đều nơm nớp sợ hãi trước cái tên Lịch Châu.
Đám nam nhân thì da dày thịt cứng nên vẫn còn chống chịu được, Tô Học Lâm vì thế mà lại hạ thấp thêm một bậc đánh giá với vị tiểu huyện lệnh này, cảm thấy hắn chịu khổ chẳng ra gì, mỗi khi nghe Cố thị hay nữ nhi nhắc đến người kia là mặt mày ông lại sa sầm.
Thu Mộng Kỳ bị vấn đề giấc ngủ hành hạ mấy ngày liền, chiều hôm đó đầu óc choáng váng, trong nhà ngoài sân đều có muỗi, lại oi nóng bức bối, chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Tâm trạng nặng nề, cô không để Xuân Đào và Đại Phúc đi theo, chỉ dẫn Nhị Phúc theo cùng. Không ngờ vừa ra khỏi cổng trạm dịch, bên tường liền nghe thấy tiếng xô đẩy kéo lôi, cô dừng chân lại, tập trung lắng nghe.
"Ả tiện nhân, còn bày đặt thanh cao cái gì, đã trèo lên giường của cái tên họ Thu, còn ra vẻ trinh liệt tiết phụ, đúng là không biết xấu hổ!"
"Quan gia xin thận trọng lời nói, ta và Thu đại nhân trong sạch, nếu quan gia dừng lại không dây dưa, ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì-"
"Phi! Còn trong sạch à, nhìn cái dáng v* v*n đó, không biết đã bị Thu đại nhân đùa bỡn bao nhiêu lần. Cái tên họ Thu ấy đúng là đồ ẻo lả, hắn sao có thể bằng ta! Nếu ngươi theo ta, hề hề hề, mới biết làm nữ nhân sung sướng thế nào!"
Nghe đến đây, Thu Mộng Kỳ suýt nữa buồn nôn, mấy ngày nay cô mất ngủ, vốn đang tìm người trút giận, không ngờ lại có kẻ tự tìm tới cửa. Cô vung tay áo, khí thế bừng bừng, bước thẳng từ sau tường đi ra.
Nhị Phúc thấy có chủ làm chỗ dựa, liền gào thét nhắm vào hai người phía trước mà sủa như điên.
"Hà Lão Cửu, giọng điệu ngươi không nhỏ a!"
Hà Lão Cửu nghe thấy tiếng, lập tức đầu gối mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là sát tinh kia! (Editor: công nhận cha này xui, vai pháo hôi đúng nghĩa)
Theo tin tình báo của gã, tên "ẻo lả" này giờ lẽ ra đang ngủ bù mới phải, sao lại rảnh mà ra ngoài được chứ?
"Thu huyện lệnh, bên ngoài muỗi mòng nhiều, sao ngài lại có thời gian ra đây?" Hà Lão Cửu cười nịnh nọt, nhưng trán đã túa đầy mồ hôi, thân mình run rẩy không ngừng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: mong sao những lời lúc nãy không bị sát tinh này nghe thấy hết.
Cô chẳng buồn để ý đến tên dơ bẩn kia, quay đầu nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh, trong lòng càng thêm bội, đồ ngốc này không biết bản thân mình trông bắt mắt thế nào à, trời sắp tối còn cố đi vào mấy góc hẻo lánh thế này.
Tô Vận bị ánh mắt lạnh tanh không chút cảm xúc của cô nhìn chằm chằm khiến trong lòng chột dạ, hai tay theo phản xạ rút ra sau, thế nhưng chưa kịp mở miệng, cánh tay đã bị nắm chặt rồi kéo mạnh một cái, cả người liền ngã vào lòng đối phương.
Không đợi nàng kịp phản ứng, cảm giác mềm mại liền ập tới, in trên môi của mình, hơi thở nóng ẩm phả vào mặt.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Theo miệng nàng truyền đến một trận đau đớn, người đó rất nhanh liền buông môi nàng ra.
"Hà Lão Cửu, ngươi dám dòm ngó nữ nhân của ta!"
Lời vừa dứt, chưa đợi Hà Lão Cửu phản ứng, một cái bạt tai trời giáng đã đánh thẳng vào mặt gã.
Hà Lão Cửu hoàn toàn không kịp phòng bị, lại không dám né tránh, cú tát khiến cằm gã suýt chút nữa trật khớp, ôm mặt đau đến hét lên một tiếng, rúc vào góc tường run rẩy.
"Ngươi nói ta là đồ ẻo lả, không bằng ngươi?"
Hà Lão Cửu chẳng còn lo được cái đau nơi cằm, lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu dập liên hồi lên mặt đá cứng, "Đại nhân! Là tiểu nhân điên rồi mới ăn nói bậy bạ như thế, xin đại nhân tha mạng a--"
"Ngươi đã biết nàng là người của ta, mà vẫn dám mơ tưởng, ngươi chán sống rồi phải không!"
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không dám nữa, là tiểu nhân mù mắt mới dám trêu chọc người của đại nhân-- Tô cô nương, xin người, vừa rồi ta còn chưa chạm đến tay người, xin người nói giúp vài câu -- tiểu nhân chỉ buông lời l* m*ng chứ chưa thật sự mạo phạm người mà--"
Tô Vận đứng một bên, làm như không nghe thấy.
Thu Mộng Kỳ mấy ngày nay mất ngủ, tâm trạng cực kỳ khó chịu, chẳng buồn nghe gã khóc lóc van xin, liền giật lấy cây roi da mà Hà Lão Cửu đeo bên người, bắt chước bộ dạng gã thường ngày, quật thẳng về phía tên dơ bẩn ấy.
"Vút vút--"
Roi xé gió phát ra tiếng rít rợn da đầu.
"Á--" Hà Lão Cửu hét lớn.
"Đồ vô dụng, roi còn chưa chạm người đã kêu gào đến mức ấy, khi ngươi đánh phạm nhân thì có bao giờ tỏ vẻ yếu đuối như vậy không?"
Lời vừa dứt, cô không chần chừ, tay phải vung cao rồi nện mạnh, roi da đánh thẳng lên lớp thịt dày của gã.
"Bốp--"
Hà Lão Cửu dù thường ngày không ít lần dùng roi đánh phạm nhân, nhưng bị đánh thì đây là lần đầu tiên, không ngờ lại đau đến tê dại cả ruột gan, mới hai roi đã gào khóc thảm thiết.
"Đại nhân tha mạng a-- đau-- đau quá-- tiểu nhân không dám nữa-- á--"
Tiếng kêu thảm thiết đủ lớn để cả trạm dịch đều nghe thấy, nhưng không ai ra ngoài xin giúp gã lấy một lời.
Thu Mộng Kỳ càng không hề lay chuyển, bao nhiêu uất ức tích tụ mấy ngày qua, đều trút hết lên từng roi đánh xuống người gã.
Nguyên chủ vốn là người luyện võ, thường ngày cô giấu kín không để lộ, nhưng lúc này lửa giận xông lên đầu, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thu liễm. Roi da vốn đã đau, lại thêm nội lực của cô, chỉ chừng mười roi, Hà Lão Cửu đã nằm rạp dưới đất thoi thóp, đến sức k** r*n cũng không còn.
"Đây là lần nhắc nhở cuối cùng cho ngươi, nếu lần sau ta còn thấy ngươi tới gần nàng, ta sẽ phế đi cuống họng, lấy mạng chó của ngươi!"
Hà Lão Cửu giờ phút này hồn vía gần như bay mất, run rẩy dùng tay che những vết roi trên mặt và cánh tay, giọng yếu ớt khóc lóc: "...Tiểu nhân hiểu rồi... về sau chỉ cần nơi nào có Tô cô nương, tiểu nhân nhất định tránh xa... tuyệt không dám để bẩn mắt Tô cô nương..."
"Còn không cút ngay --"
Một tiếng quát khiến Hà Lão Cửu nào dám chậm trễ, nhưng gã đã không còn sức để đứng dậy, chỉ có thể gắng chịu cơn đau ở lưng, dùng tay làm chân, bò dưới đất như súc vật, từng tấc từng tấc lê lết quay về phòng trong trạm dịch.
Trên đường gã bò qua, để lại một vệt máu đỏ thẫm...
Thu Mộng Kỳ lúc này mới xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, vừa nghĩ đến dáng vẻ thèm khát vừa rồi của Hà Lão Cửu với nàng, trong lòng liền bực đến phát điên.
Lúc nãy đáng lẽ phải cắn mạnh nàng mấy cái mới đúng, cho nàng nhớ đời, Thu Mộng Kỳ hậm hực nhìn đôi môi hơi sưng lên của đối phương, trong đầu tức tối nghĩ.
"Trời sắp tối rồi ngươi còn ra ngoài làm gì, là hẹn tình lang hay tính đào ngục? Ngươi không biết bao nhiêu kẻ đang chờ lúc ngươi đi một mình để ra tay sao?"
"Nếu ta không ra, ngươi biết hậu quả của mình sẽ thế nào không? Ngươi có não hay không!"
Tô Vận đứng ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng.
Thu Mộng Kỳ càng mắng càng giận, nhưng đối phương vẫn đứng im không nhúc nhích, không hề có phản ứng nào, khiến cô chán nản, hờn dỗi phất tay một cái: "Ta mặc kệ ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng đừng nói là ta không lo cho ngươi --"
"Ta muốn làm nhang muỗi cho ngươi."
Tô Vận cuối cùng cũng mở miệng, hai tay vốn giấu sau lưng cũng đưa ra, trong tay là một ít lá cây và cành thân các loại thực vật, trông có chút quen mắt.
Nhang muỗi, đó là vật của thời hiện đại, Tô Vận nhắc đến lúc này, chẳng lẽ nàng tính tỏ rõ thân phận sao!
Tim Thu Mộng Kỳ giật thót, ánh mắt tối sầm, dán chặt lấy nàng.
"Đại nhân sao lại nhìn ta như vậy?"
"Ngươi biết vì sao ta nhìn ngươi như vậy mà!"
Thu Mộng Kỳ nhìn chằm chằm nàng không chớp, chỉ cần đối phương thừa nhận mình là Tô Vận, vậy thì cái lớp mặt nạ giả vờ này chẳng cần giữ nữa, thù xưa hận mới có thể cùng nhau tính cho rõ ràng.
"Khanh Vận không biết vì sao đại nhân nhìn ta như vậy, nhưng đại nhân hẳn phải rõ, so với những người khác, ta càng hy vọng đại nhân được bình an thuận lợi. Chỉ có như vậy, toàn tộc Tô thị mới có thể an toàn."
Không hề có uy h**p, mà là dứt khoát lật bài, đồng thời cũng xem như đã giữ đủ thể diện cho Thu Mộng Kỳ.
Ước chừng ba bốn giây sau, Thu Mộng Kỳ mới chắp tay sau lưng, xoay người lại nói: "Nếu là vì chuyện nhang muỗi, bản quan sẽ không chấp nhặt với ngươi."
Đối phương đã không muốn xé toạc mặt nạ, thì cô cũng theo đó mà tiếp tục diễn. Nếu Tô Vận thật sự có thể làm ra nhang muỗi, cô cũng có thể cân nhắc việc không tính toán chuyện cũ.
"Đa tạ đại nhân tin tưởng, có điều chỉ mấy vị thuốc này thì chưa đủ, vẫn cần phải đến hiệu thuốc mua thêm vài vị khác để bổ sung."
"Còn cần thuốc gì? Đi theo ta vào phòng lấy bút viết ra, ta đi mua ngay." Thu Mộng Kỳ nói xong liền đi trước.
Lúc này đã gần chạng vạng, mấy đêm liên tục gặp ác mộng lại tái phát, giờ đã có cách làm nhang muỗi, cô không thể đợi thêm chút nào.
Vừa đi được vài bước thấy phía sau không có động tĩnh, cô liền dừng lại, mất kiên nhẫn nói: "Lề mề cái gì, còn không mau đi theo."
"Đại nhân, chỉ vài vị thuốc thôi, ngài nghe ta đọc rồi ghi nhớ là được, không cần phải viết đâu."
"Lắm lời, đầu bản quan giờ ù ù như ong vo ve, một chữ cũng không nhớ nổi!"
Tô Vận hơi do dự, nhưng nghĩ lại còn chuyện quá đáng hơn nàng cũng đã làm rồi, thì vào phòng cũng chẳng tính là gì. Người ta muốn nói gì thì cứ để họ nói.
Vào đến phòng, Thu Mộng Kỳ gọi Xuân Đào mang giấy bút tới, đưa cho nàng viết.
Tô Vận nhận bút lông, từng nét từng nét cẩn thận viết ra tên những vị thuốc cần dùng như vỏ cây bạch đàn, cây sả v.v...
Một cây bút lông tưởng như bình thường, lại được ngón tay thon dài ấy khéo léo cầm giữ, dường như có ma lực, mực đen từ đầu bút như dòng suối uốn lượn chảy ra, mềm mại mà tinh tế.
Thu Mộng Kỳ tuy lòng còn bất mãn với nàng, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm tán thưởng tay viết bút lông của đối phương, từng ấy năm trôi qua rồi, nét bút vẫn mang theo khí chất quen thuộc ngày nào.
"Bút tích thế này, chẳng sợ người ta nhận ra ruột bên trong đã đổi người sao?"
Thu Mộng Kỳ buột miệng than vãn, nói xong mới nhận ra mình đã lỡ lời. Vừa rồi bên ngoài hai người còn giả vờ như không ai nhận ra ai, thế mà giờ cô buột miệng nói ra, không khác nào tự tay xé toạc lớp vỏ cuối cùng.
Tô Vận nhẹ cắn môi, khẽ nói: "Không ngờ ngươi còn nhớ."
Thu Mộng Kỳ thấy đôi môi đầy đặn ấy lại bị cắn đến sưng hơn, trong lòng lửa giận bùng lên dữ dội, nghe nàng thừa nhận thân phận càng khiến tâm trạng thêm chộn rộn.
Thân phận đã rõ rồi, chẳng lẽ giờ phải tính sổ chuyện bạn trai năm xưa?
Thu Mộng Kỳ nhất thời chần chừ. Nữ nhân trước mắt từng là kẻ thù không đội trời chung suốt hơn chục năm của cô, về sau còn cướp mất bạn trai cô, chính là một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến cô rơi vào thế giới này.
Nhưng đồng thời, nàng cũng là người duy nhất cô quen biết trong thế giới xa lạ này, vừa gần gũi lại vừa chân thực.
Cô xoay người, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hồi lâu mới nói: "Ngươi từ khi nào thì nhận ra ta?"
Nhìn phản ứng vừa rồi, rõ ràng đối phương đã sớm nhận ra cô.
Tô Vận thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không diễn nữa.
"Ngay lần gặp đầu tiên đã nghi ngờ, lần thứ hai thì chắc tám phần, chỉ không rõ ngươi là nam hay nữ. Đến đêm uống rượu hôm đó, mới hoàn toàn xác định."
"Hôm đó là ngươi cởi yếm bó ngực của ta!" Thu Mộng Kỳ xấu hổ lẫn giận dữ xoay người lại, trừng mắt nhìn nàng.
Chưa được chủ nhân đồng ý mà tự ý cởi yếm bó ngực của người khác, cho dù không phải lưu manh thì cũng là vượt giới hạn, mà cô thì cực kỳ ghét những hành vi không có ranh giới như thế.
"Ta không có," Tô Vận phủ nhận, "Là ngươi uống say rồi tự mình cởi ra, ta chỉ là bị ép nhìn thấy mà thôi. Cũng chính vì những lời ngươi nói lúc say, ta mới xác nhận được vài điều đã nghi ngờ trước đó."
"Ngươi thấy rồi mà không ngăn? Dù không ngăn, ngươi cũng có thể quay đầu rời đi, ai cho phép ngươi nhìn!"
"Ban đầu ta cũng định rời đi, nhưng lại sợ ngươi uống say rồi gây chuyện, lôi cả người không liên quan đến, lúc ấy mà bí mật bị lộ ra thì hỏng."
"Ngươi-" Thu Mộng Kỳ phát hiện không quản mình nói gì, đối phương dường như đều không sai, hơn nữa còn lo nghĩ cho mình mọi điều, điều này khiến cô lại càng tức giận hơn.
"Dù ngươi nói gì đi nữa, chuyện giữa ngươi và Thường Tuấn, ta vĩnh viễn không tha thứ cho các ngươi!"
Tô Vận nghe vậy, trầm mặc, không phản bác, cũng không phủ nhận.
Thu Mộng Kỳ thấy nàng không biện giải điều gì, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, lòng nặng trĩu.
Nếu thật sự có hiểu lầm gì, thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giải thích. Thế nhưng đối phương lại không lên tiếng, điều đó có nghĩa là cô đã không hề hiểu lầm, tất cả những gì cô thấy trên sân thượng kia, đều là sự thật.
"Thu Mộng Kỳ-"
Thu Mộng Kỳ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vành mắt đỏ bừng, gắng chịu đựng cơn đau như xé rách trên đỉnh đầu, ngắt lời nàng: "Không được gọi ta như thế!"
"Được, ta không gọi nữa, ngươi bình tĩnh một chút," Tô Vận căng thẳng quan sát cô, "Chuyện đã qua rồi, nếu ngươi thấy đau đầu khó chịu, chúng ta không nói nữa được không?"
"Cái gì mà không nói nữa, những chuyện dơ bẩn ngươi đã làm, ngươi muốn dễ dàng xóa sạch như thế sao?"
Nói rồi lại không nhịn được mà đưa tay ôm lấy đầu.
Tô Vận thở gấp, trong mắt mang theo lo lắng, "Có vài chuyện hiện tại ta chưa biết phải giải thích sao cho ngươi hiểu, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại làm như vậy-"
"Chuyện khác ta có thể không truy cứu, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, chuyện giữa ngươi và Thường Tuấn là thật hay không?" Thu Mộng Kỳ ngắt lời.
Tô Vận khẽ nhắm mắt, đáp: "Vừa thật... lại vừa giả."
"Cái gì mà vừa thật vừa giả, ngươi chỉ cần trả lời ta, có phải ngươi chủ động quyến rũ Thường Tuấn không?"
Tựa như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng mới nghe được từ miệng Tô Vận một chữ: "Phải." (Editor: vì là BHTT nên cũng ngầm đoán đc âm mưu đằng sau =]] nhưng ngoài đời thì đừng nha mấy bạn)
Thu Mộng Kỳ nghe thấy chữ "phải" kia, lồng ngực phập phồng dữ dội, sống mũi cũng cay xè, tất cả những điều này thật sự không phải là cô tự tưởng tượng ra, cũng không phải cô oan uổng người khác, mọi thứ cô nhìn thấy ngày hôm đó đều là sự thật.
Nhưng vì sao Tô Vận vẫn thừa nhận? Rõ ràng nàng hoàn toàn có thể phủ nhận, dù sao nơi này cũng chẳng có ai chứng minh được, bản thân Thu Mộng Kỳ cũng có thể tự lừa mình dối người, tạm thời né tránh mâu thuẫn giữa hai người. Thế mà cuối cùng nàng vẫn thừa nhận.
Bao cảm xúc đan xen chồng chất trong lồng ngực, nghẹn đến phát hoảng, Thu Mộng Kỳ chỉ cảm thấy ngay cả việc nuốt nước bọt cũng khó khăn, nhất là trên đầu, như thể có một vết nứt sắp bung ra bất cứ lúc nào, đau đến không chịu nổi.
Trong ký ức cô hình như từng có bệnh đau đầu, nhưng đã rất nhiều năm không phát lại, không ngờ đến khi xuyên đến đây, cái tật xấu đó cũng theo sang.
Tô Vận thấy cô ngồi xổm dưới đất ôm đầu, sắc mặt trắng bệch như bị rút hết máu, trắng đến phát hoảng.
Nàng quỳ xuống bên cạnh Thu Mộng Kỳ, cố gắng vươn tay định xoa bóp đầu cho cô, lại bị Thu Mộng Kỳ một tay đẩy ra.
Thu Mộng Kỳ cố sức đè nén cơn giận trong lòng, cắn chặt răng, nhẫn nhịn nói: "Ta đã mấy đêm liền không ngủ được giấc nào ra hồn, đầu ta bây giờ rất đau, trong đầu loạn như mớ bòng bong, ta không còn hơi sức để cãi nhau với ngươi. Ta sẽ ra ngoài mua mấy vị thuốc kia, ngươi tốt nhất hãy cầu trời làm cho ra được nhang muỗi, nếu đêm mai ta còn không ngủ được, ta sẽ chết. Không có ta, ta tin ngươi cũng sẽ rất thảm."
Tô Vận nhìn dáng vẻ cô gần như phát điên, đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu, nàng biết lúc này Thu Mộng Kỳ quả thực đang không ổn, cô vốn đã yếu ớt, trước tiên phải để cô dễ chịu hơn thì mới nói chuyện tiếp được. Nhưng vẫn không kìm được lo lắng: "Bây giờ trễ lắm rồi, để mai đi mua được không? Hoặc ngươi để người khác đi mua giúp, ta thật sự không yên tâm với trạng thái hiện tại của ngươi."
"Ngươi đừng có giả vờ tốt bụng, ta không cần cái lòng tốt giả tạo của ngươi."
Tô Vận hít một hơi thật sâu, như thể cũng đang cố nhẫn nhịn: "Ngươi có thể nghĩ ta giả vờ, nhưng ngươi không thể phủ nhận là ta thật sự mong ngươi tốt. Dù sao ngươi vừa nói, ta hiện tại đang ở thế yếu, cần ngươi giúp đỡ, nếu ngươi không ổn, thì kết cục của ta sẽ rất thảm. Cho nên ta quan tâm ngươi là vì chính bản thân mình, ngươi hoàn toàn không cần nghi ngờ động cơ của ta."
Thu Mộng Kỳ day trán, xem như đã nghe lọt câu nói đó của nàng.
Cô gọi vọng ra ngoài một tiếng gọi Xuân Đào, dặn nàng đi tìm Vương Già cử người đi cùng Đại Phúc ra tiệm thuốc mua thuốc, chuyện nhang muỗi, cô thật sự không chờ thêm được. Hơn nữa thứ này làm ra cũng không thể dùng ngay, càng mua đủ nguyên liệu sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Sau khi dặn dò xong, thấy Tô Vận vẫn đứng lì trong phòng mình không đi, cô cáu kỉnh nói: "Sao, ngươi còn chưa đi? Không sợ mai người ta đồn ầm lên là tối nay ngươi trèo lên giường của ta?"
"Dù sao cũng không phải lần đầu bị đồn thổi, ta không bận tâm."
"Ngươi không bận tâm, nhưng ta bận tâm. Dù gì ta cũng là một huyện quan biết giữ mình trong sạch, ngươi hết lần này đến lần khác nửa đêm mò vào phòng ta, hủy hoại thanh danh của ta, ta còn sống sao được nữa."
Tô Vận nghe vậy, sâu sắc nhìn cô một cái, nói: "Vậy ta sẽ không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, tiểu nữ cáo lui."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Thu Mộng Kỳ nhìn bóng lưng cao gầy, lạnh lùng của nàng, hận thù mới cũ cùng trào lên, tức giận mắng: "Cút! Cút càng xa càng tốt!"
...
Chuyện đại tiểu thư Tô gia ban đêm lại vào phòng vị tiểu huyện lệnh kia rất nhanh đã bị truyền ra ngoài, nghe nói hai người còn giằng co một hồi ngay trước cửa trạm dịch, giữa ban ngày ban mặt, tiểu huyện lệnh còn hôn nàng một cái, lập tức khiến cả gian giường lớn náo loạn như vỡ chợ.
Khi Tô Vận trở lại phòng giường chung, lập tức bị đủ loại ánh mắt đổ dồn vào, ngay sau đó là một tràng tiếng xì xào bàn tán, đám người thì thầm to nhỏ rồi lại không ngừng liếc trộm nàng.
Tô Vận đã quen với những ánh mắt đó, như thường lệ đi về phía người nhà mình, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Cố thị.
Trạm dịch nhỏ, không có đủ phòng, dù quan sai có muốn tạo điều kiện thì cũng lực bất tòng tâm, vì thế phần lớn thời gian mọi người vẫn phải ở chung trong phòng giam.
Khi Cố thị hỏi chuyện, trong đầu nàng vẫn đang tua lại cảnh vừa rồi trước cửa trạm dịch, trên môi vẫn còn cảm giác sưng đau, nàng tựa vào tường, tay khẽ chạm lên ngực mình.
"Vận nhi, nương đang nói chuyện với ngươi đó."
"Nương, người vừa nói gì?"
"Là nói sắp tới Lịch Châu phủ, Thu đại nhân có biện pháp gì không, vừa rồi ngươi đến tìm, hắn nói thế nào?"
Tô Vận trầm mặc một lát, nói:"Nương, còn vài ngày nữa mới đến Lịch Châu phủ, người đừng lo, Thu đại nhân sẽ nghĩ ra cách."
"Vậy thì tốt. Bên cha ngươi không đáng tin cậy, cũng đừng trông mong ông ấy. Nhưng nghe nói mấy hôm nay Thu Đại nhân bị muỗi cắn đến nỗi không ngủ được. Ta đã mấy ngày rồi không thấy hắn, mà trời thì càng ngày càng nóng, muỗi cũng càng lúc càng nhiều. Thật sợ hắn chịu không nổi..."
"Nương đừng lo, Thu đại nhân thật mau sẽ khỏe lại."
"Ai, nương chỉ là không yên lòng. Giờ mọi người đều đồn ầm cả lên... Nương thấy hắn là hài tử tốt, nếu thật sự có thể phân về Phong Nhạc, hắn có lòng như vậy thì nương cũng không ngăn cản các ngươi. Nhưng nhà ta giờ là tội nhân, dù hắn có đồng ý thì quan hệ này cũng không thể công khai..."
Tô Vận không hề phản bác.
Cố thị thấy vậy, vẻ u sầu trên mặt càng đậm, trong mắt bà, nữ nhi rõ ràng đã một lòng một dạ muốn theo vị tiểu huyện lệnh kia, nhưng nhà họ giờ là tội nhân, thân phận tiện tịch, ngay cả dân thường cũng không bằng, nếu không làm thiếp hay ngoại thất thì còn mong gì được gả vào nhà tử tế.
Không xa, Tô Học Lâm cũng luôn để ý động tĩnh bên này, ông tất nhiên cũng nghe nói về việc tiểu nữ dây dưa với tiểu huyện lệnh, lông mày cũng chưa từng giãn ra.
Chỉ là nhìn bộ dạng nữ nhi, rõ ràng đã bị tiểu tử kia câu mất hồn phách, còn nghe lọt lời của ông sao.
Ôi, nữ nhi lớn rồi không nghe lời cha nữa!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.