Chương 35: Tô Vận về nhà
Nghe Thu Mộng Kỳ đồng ý cho nàng về gặp phụ mẫu, trên mặt Tô Vận không giấu nổi niềm vui.
Phu phụ Tô Học Lâm đối với nàng không có điều gì để chê trách, gia phong Tô gia lại rất tốt, các đệ muội cũng kính trọng người đại tỷ này, bao ngày qua, nàng đã sớm xem họ như người thân thực sự của mình. Cả nhà đoàn tụ, sao có thể không vui mừng.
"Đây là một lượng bạc, chúng ta đến Phong Nhạc chưa đến một tháng, ngươi là sư gia của ta, cũng không thể để ngươi tay không mà về. Tháng sau phát lương ta sẽ trừ vào trong đó."
Những ngày qua, Tô Vận vẫn luôn lo lắng cho người nhà, giờ cả nhà đã nhập cư ở Đại Hà thôn, tuy biết nha môn sẽ không bỏ mặc bọn họ, nhưng lúc đi thân không một đồng, chẳng biết có nhà để ở không, có áo để mặc không, có cơm để ăn không.
Dạo này Thu Mộng Kỳ một bộ dáng thiếu thốn, nàng cũng ngại mở miệng lấy tiền, đã chuẩn bị tâm lý về nhà tay trắng. Chỉ là nghĩ đến không mang được gì về cho các đệ muội, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, không ngờ nàng ấy lại chủ động đưa bạc cho mình, khiến nàng có phần bất ngờ.
Thu Mộng Kỳ thấy vẻ mặt nàng như vậy, cười lạnh một tiếng: "Sao? Nghĩ ta là lão bản bất lương sao? Dù thế nào ta cũng không giống mấy kẻ trí thức kia làm ra mấy chuyện trái lương tâm."
Lời trong câu như một lưỡi dao sắc, lại một lần nữa xé toang chuyện cũ. Tô Vận dường như đã quen với kiểu châm chọc của cô, không tranh cãi, chỉ lặng lẽ nhận lấy bạc.
Tuy nói là không còn để bụng, nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện đó, cảm giác khó chịu vẫn như cái gai thỉnh thoảng lại đâm nhói lên, mà lần này Thu Mộng Kỳ lại không nén được.
Khi Thường Tuấn quỳ xuống đòi đeo nhẫn cho nàng, cô thấy rất rõ ràng.
Còn những gì Hạ Thiền đã nói với cô, tất cả những chuyện đó! (Editor: tự nhin t nghi hoặc má Hạ Thiền có phải phản diện hay kh...)
Vì vậy lại một lần nữa buột miệng: "Ta nhớ dì Triệu lúc nào cũng mong con gái thành phượng, ngày xưa nghiêm khắc với ngươi đến mức đáng sợ, áp lực đó chắc khiến người ta khó thở lắm. Cũng chẳng trách ngươi vừa đến đây đã lập tức hòa nhập với phụ mẫu mới, còn thân thiết hơn cả nương thân, Nếu dì Triệu thấy được cảnh này, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì." (Editor: cái miệng đánh chết cái nết :D)
Dì Triệu là mẹ của Tô Vận, trước kia từng sống cùng khu với Thu Mộng Kỳ, hai nhà có biết nhau nhưng không thân thiết lắm.
Cả hai đều là những đứa trẻ không có cha, chỉ là cha Tô Vận mất sớm, mẹ nàng cực khổ nuôi con, nên kỳ vọng rất nhiều vào nàng, cũng nghiêm khắc một cách đáng sợ.
Vẻ mặt đang rạng rỡ vì sắp được gặp lại gia đình của Tô Vận, sau câu nói đó bỗng tái nhợt. Nàng siết chặt góc bạc trong tay, nhưng rất nhanh đã quay mặt đi, không để ai thấy rõ cảm xúc trong mắt.
Thu Mộng Kỳ thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng cũng căng thẳng, biết mình lỡ lời, nhưng lại không nói nổi lời xin lỗi.
Mối quan hệ vừa mới hòa hoãn được đôi chút, chỉ vì hai câu nói của Thu Mộng Kỳ tối nay mà lại quay về tình trạng căng thẳng như ban đầu. Trong lòng Thu Mộng Kỳ ngổn ngang trăm mối, còn Tô Vận nằm trên giường, nhìn trần nhà tối om, trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Tô Vận chỉ ngủ được ba bốn canh giờ, nhưng vẫn như thường lệ thức dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu, Đại Phúc đã chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn bên ngoài.
Xuân Đào phụ trách việc ăn uống cho mọi người, bữa sáng cũng đã sớm làm xong.
Tô Vận không có khẩu vị, nhưng vẫn cố ép mình uống vài ngụm cháo rồi theo Đại Phúc ra ngoài.
"Đại Phúc, chúng ta đi qua phố trước đã, ta còn phải mua chút đồ mang về."
Đại Phúc ngoan ngoãn quay đầu xe đi về phía khu náo nhiệt, hai người họ trước tiên ghé tiệm gạo mua một thạch gạo, mấy cân muối, vài thước vải rẻ tiền, sau đó lại mua thêm mấy cân thịt và xương, mang theo vài món ăn vặt nhỏ, một lượng bạc cũng tiêu gần hết.
Lúc này mới bảo Đại Phúc đánh xe đi về hướng Đại Hà thôn.
Đại Hà thôn cách Phong Nhạc huyện không xa, lúc trước Thu Mộng Kỳ đã đặc biệt dặn Lư Quảng Thuận sắp xếp cho họ một chỗ ở gần, chỉ cách chừng hơn mười dặm. Tuy xe ngựa đi chậm, mất khoảng một canh giờ mới tới nơi, nhưng tính ra cũng là gần.
Cả hai người đều là lần đầu tiên đến, vừa đi vừa hỏi đường, đến đầu thôn Đại Hà thì gặp mấy người dân đang làm việc bên vệ đường. Những người này thấy một chiếc xe ngựa chỉ nhà giàu mới ngồi nổi chạy vào thôn thì không nhịn được mà ngoái nhìn.
Nghe nói là nữ nhi Tô gia về, ai nấy đều không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
"Nghe nói làm nha hoàn cho huyện lệnh đại nhân, nhìn khí chất đúng là khác hẳn."
"Nha hoàn cái gì, người ta bảo là làm tiểu thiếp cho huyện thái gia, không thì sao được ngồi xe ngựa đẹp thế này."
"Nhà họ vốn là tội nhân bị đày đến đây, huyện thái gia đâu dám đưa loại người đó về phủ?"
"Vừa nãy gió thổi tung rèm xe, ta liếc thấy một cái, xinh đẹp như tiên giáng trần, sắc đẹp thế kia thì có là tội nhân cũng mặc kệ, bảo ta xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng nguyện mang về nhà!"
"Phì phì phì, soi gương mà nhìn lại mình đi, ngươi xứng sao?"
"Đừng nói bậy, Tô gia trước kia đều là quan lớn, nghe nói lão đầu Tô gia từng làm thái phó, đó là lão sư của hoàng đế. Chúng ta chớ có dây vào họ, kẻo rước họa vào thân."
"Lão sư của hoàng đế thì sao, nghe nói huyện bên còn có người là thúc thúc của hoàng đế, cuối cùng cũng bị đày đến đây, nếu ngóc đầu dậy được thì đã ngóc dậy từ lâu."
"Suỵt suỵt suỵt, đừng nói bậy, mau làm việc đi, kẻo không cẩn thận lại bay đầu."
Đại Phúc tuy chậm chạp nhưng vẫn hỏi đường được, biết được Tô gia mới đến ở dưới chân núi cuối thôn, hắn liền đánh xe tiếp tục đi tới.
Lúc này gần đến trưa, cả nhà Tô gia đang khai hoang mảnh đất dưới chân núi.
Chủ lực lao động là Tô nhị gia và đại lang Tô Trường Bình, nhị lang Tô Trường Ninh, còn đại gia Tô Học Lâm và hai tỷ muội là Phương thị-Cố thị thì đỡ hơn chút. Tam lang Tô Trường Việt tuy mới mười tuổi, nhưng cũng cùng đường muội tám tuổi là Tô Khanh Huyên ngồi xổm dưới đất nhổ cỏ, làm những việc trong khả năng.
Mặt trời tháng Năm ở phương nam không mấy dễ chịu, Tô Học Lâm vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói với mọi người: "Giờ này rồi, về nghỉ trước đi, lát nữa quay lại làm tiếp."
Phương thị, Cố thị và mấy hài tử vốn không quen làm việc đồng áng, những ngày qua theo người nhà ra đồng khai hoang đã mệt lả, lại còn bị nắng làm đen da không ít. Nhưng nha môn đã ra chỉ thị phải khai hoang, không khai thì không có gạo ăn, dù mệt cũng phải làm.
"Nương, người xem, bên kia có xe ngựa, đang chạy về phía nhà mình." Tô Huyên vừa nhổ cỏ vừa bắt châu chấu, mắt nhìn đông ngó tây rồi rất nhanh nhìn thấy cỗ xe ngựa đang tiến lại từ đằng xa, liền kiu với mẫu thân.
Những người khác nghe thấy tiếng liền dừng tay, nhìn về phía đầu thôn, quả nhiên thấy một cỗ xe ngựa lắc lư đang chạy về phía cuối thôn.
"Xe này nhìn hơi quen mắt." Phương thị dụi mắt nói.
Mắt Tô Trường Ninh tinh tường, buột miệng nói: "Đó là xe ngựa của Thu đại nhân."
Mấy người còn lại nhìn kỹ, đúng thật là cỗ xe đã đồng hành cùng họ suốt gần ba tháng trời trong chuyến đày trước đó.
"Cha nàng, chẳng lẽ là Vận nhi trở về?" Nữ nhi đi theo Thu đại nhân, giờ xe ngựa của cô xuất hiện ở Đại Hà thôn, chắc chắn là nữ nhi không sai, trong lòng Cố thị đập thình thịch.
Tuy Thu đại nhân là vị quan tốt, nhưng nữ nhi tuổi còn nhỏ mà đã đi theo bên cạnh cô, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, cả nhà không có tin tức gì từ nàng, trong lòng luôn thấp thỏm. Tô Học Lâm còn định cuối tháng dù thế nào cũng phải vào thành một chuyến, xác nhận nữ nhi bình an mới yên lòng, không ngờ vừa mới nhắc tới thì nàng đã về.
"Ngồi ngoài xe là ca ca Đại Phúc, chắc chắn đại tỷ ở bên trong." Tô Trường Việt hưng phấn nói, chẳng màng gì nữa, vứt cả đám cỏ dại trong tay, vừa gọi "Đại tỷ", vừa chạy về phía xe ngựa.
Quả nhiên người trong xe nghe thấy tiếng gọi, rất nhanh liền vén rèm lên, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Tô Vận cũng thò ra khỏi cửa sổ.
"Thật là Vận nhi, mau--" Cố thị cũng ném cuốc xuống, run rẩy chạy theo nhi tử lên đón.
Mấy hài tử còn lại thấy thế thì làm sao có thể trấn tĩnh được, liền vứt lại công cụ trong tay, cùng nhau xông về phía xe ngựa. Tô Huyên cũng kéo tay mẫu thân Phương thị theo sau. Chỉ có Tô Học Lâm còn chống cái cuốc đứng giữa hai bờ ruộng, cười tủm tỉm nhìn màn trước mắt.
Nữ nhi đã trở về, mệt mỏi trong người cũng giảm đi một nửa.
Cuối thôn này không có đường, nhưng may thay là đất bằng phẳng, nên xe ngựa vẫn có thể đi tới. Thấy các đệ đệ, muội muội chạy tới, Tô Vận cũng vội vàng bảo Đại Phúc dừng xe ngựa.
Xe còn chưa dừng hẳn, mấy cái đầu nhỏ đã chen chúc nhau thò vào, miệng gọi "Trưởng tỷ".
Lòng Tô Vận cũng không nén được xúc động, vội vàng xuống xe ngựa, ôm chầm lấy đệ muội, cho đến khi Cố thị đuổi tới. Vì vội vàng, bà lảo đảo suýt ngã. Mọi người cuống quýt đỡ lấy, Tô Vận cũng vội vàng quỳ xuống đất, miệng nói xin lỗi vì đã để mẫu thân lo lắng.
Cố thị đau lòng vô cùng, vội kéo nàng tới, ngắm nghía thật kỹ. Thấy mặt nàng có da có thịt hơn trước, bà vừa khóc vừa cười mà nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Tô Vận gặp lại Phương thị, kêu một tiếng thẩm. Nàng lại không nén được mà đỏ hoe mắt.
Đã từ rất, rất lâu rồi nàng không có thân nhân. Niềm vui sướng khi gặp lại là biểu hiện chân tình phát ra từ nội tâm. Đây đều là những trưởng bối và đệ đệ, muội muội yêu thương nàng. Nàng nhận lấy sự quan tâm của họ, cũng muốn thay thế Tô Khanh Vận ngày xưa, chăm sóc tốt cho người nhà của nàng.
"Cha ngươi còn ra vẻ khách sáo, đừng để ý đến lão, chúng ta về nhà."
Tô Vận quay đầu lại vẫy tay về phía phụ thân và nhị thúc đang ở trên sườn núi hoang, rồi nhìn ba gian nhà tranh dưới chân núi, nàng có chút xót xa nói: "Nương, đây là nhà mới của ta sao."
Cố thị thấy vẻ mặt nàng như thế, đành gượng cười nói: "Ngày xưa Vận Nhi không phải đã bảo muốn trồng một vườn trúc sau nhà sao? Giờ nhà ta có ngay một rừng trúc phía sau nhà. Muốn phong nhã bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng mà, phải công nhận rằng thiếu đi những yến tiệc và những buổi thăm hỏi không dứt ở Kinh Đô, nơi này lại thanh tịnh hơn nhiều. Nương thấy cha ngươi cũng chẳng thở dài nhiều như trước, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không còn sâu."
"Nương nói gì thế, cha vẫn chưa đến năm mươi, làm gì đã có nếp nhăn."
"Cái nha đầu này." Cố thị giận vỗ vào tay nàng.
Trong lúc trò chuyện, Đại Phúc đã buộc ngựa xong, rồi lẳng lặng dỡ hàng, vác gạo vào nhà.
Tô Trường Bình và Tô Trường Ninh thấy thế cũng chạy nhanh lên phụ giúp vác đồ đạc.
Nhìn từng bao, từng bao gạo, Cố thị lo lắng hỏi: "Vận Nhi, ngươi lấy tiền đâu ra mà mua mấy thứ này?"
Tô Vận cười cười, nói: "Nương đừng lo lắng, nữ nhi giờ đi theo đại nhân làm hương đuổi muỗi, mỗi tháng đại nhân cho ta một lượng bạc tiền công."
"Một lượng bạc." Cố thị vừa nghe, hai mắt sáng lên, cười tủm tỉm: "Ta đã bảo Thu đại nhân là người tốt mà, sẽ không bạc đãi chúng ta."
Nếu là trước kia còn ở Kinh Đô, phủ thái phó tuy không giàu có dư dả như nhà người ta, nhưng tiền bạc vẫn đủ dùng, một lượng bạc trong mắt bọn họ thật sự chẳng đáng là gì. Nhưng kể từ khi đến Lĩnh Nam, bị giáng chức đến cái thôn nhỏ này, ngay cả một đồng tiền cũng không có, đến cả dụng cụ khai hoang cũng là mượn của nhà lý chính. Thân áo tù mặc trên đường trước kia cũng không nỡ vứt, giặt sạch rồi lộn trái lại, giấu chữ bên trong để tiếp tục mặc.
Mấy gian nhà tranh này cũng là cả nhà cùng nhau từng chút một dựng lên, miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió.
Hiện giờ một lượng bạc đối với họ mà nói, quả thật là một khoản tiền không nhỏ.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Thu Thu miệng tiện, lát nữa sẽ để cô ấy tử tế xin lỗi _(:з」∠)_
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.