Chương 48: Hoa nhà hoa dại
Quý Hô vừa rời đi trước, thì ngay sau đó, Khổng Nguyên Lượng đã đến.
Thu Mộng Kỳ nhìn viên quan kho trước mắt gần như cúi rạp lưng xuống đất, trên mặt hiện ra một biểu cảm khó đoán.
Trong nha môn, bất cứ vị trí nào có liên quan đến hộ phòng đều là những chỗ béo bở được tranh giành kịch liệt. Trước kia Tô Vận từng nói, "Huyện lệnh như nước chảy, huyện thừa như sắt đúc", câu ấy là nói riêng cho Phong Nhạc huyện. Nhưng nếu đặt trong toàn bộ hệ thống quan lại địa phương, thì phải nói là "mệnh quan triều đình như nước chảy, nha lại như sắt đúc".
Ví như trong quan trường cấp huyện, chỉ có bốn chức vụ là huyện lệnh, huyện thừa, chủ bộ và huyện úy mới thực sự là quan do triều đình bổ nhiệm. Quan viên được bổ nhiệm đều phải tránh nhận chức tại quê nhà, vì vậy thường được điều từ nơi khác đến. Còn những vị trí như chủ sự các phòng, bộ khoái, quan thương, tiên lương sư gia v.v... thì phần lớn đều là người bản địa, do các quan địa phương "tuyển dụng" để làm việc, tiền lương của họ cũng do trưởng quan trích từ ngân sách nghiệp vụ chi trả.
Những chức vị của bọn ty lại này vốn cực kỳ béo bở, ngân lượng nhập kho còn phải thu phí tổn thất, thậm chí còn đòi phí thủ tục, phí vất vả các loại. Ở đại đường châu huyện, thẩm án thì phải động hình, thu thuế cũng phải động hình, trừng phạt kẻ bất lương cũng phải động hình. Tiền đút lót cũng đều chảy vào túi của bọn ty lại, sai dịch này. Những chức vị ấy còn có thể cha truyền con nối, cha chết thì nhi tử lên thay, tiếp tục làm quan coi kho, làm kế toán, thật đúng là ngàn vàng cũng không đổi được.
Nghe nói ở Kinh Thành, một chức quan thương mỗi năm thu vào trăm vạn lượng bạc, kẻ khác muốn mua được chức ấy thì phải chuẩn bị ngàn lượng vàng.
Thế nhưng, chức nha lại vẫn bị liệt vào hạng "ti tiện", ví dụ như bộ khoái, thì ba đời không được dự thi khoa cử để lấy công danh. Thân phận bọn họ thấp kém, chịu ấm ức cũng chẳng ít.
Thu Mộng Kỳ nhìn Khổng Nguyên Lượng trước mắt, một chức béo bở thế này, hắn mà còn dám nói chịu uất ức thì đúng là không biết xấu hổ.
Khổng Nguyên Lượng là họ hàng xa của Khổng Hưng Hiền, nhờ mối quan hệ này mà những năm qua hắn kiếm được không ít, còn Khổng Hưng Hiền thì cũng nhờ tay hắn mà vơ vét không ít bạc.
"Quan thương tìm bản huyện có việc gì?"
Khổng Nguyên Lượng với vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đại nhân những ngày qua vất vả tra sổ sách, tiểu nhân chẳng giúp được gì, thật lấy làm xấu hổ."
Trong mắt Thu Mộng Kỳ hiện lên ý cười mỉa mai: "Ta không vất vả, ngươi cũng chẳng cần xấu hổ, vất vả là các ngươi mới đúng, nào là cân đối sổ sách, bổ sung chi phí, việc nào chẳng tốn tâm lực."
"Lao tâm chính là khổ cực, tiểu nhân đều thấy hết trong mắt. Mới hay gần đây Thính Vũ Các có một tân cầm nương, đàn cầm tuyệt diệu lại còn dung mạo khuynh thành. Tiểu nhân nghĩ đại nhân đến Phong Nhạc cũng đã lâu, mà vẫn chưa có dịp dạo chơi, nay lại suốt ngày đối mặt với đám người việc vừa xấu vừa nhàm như chúng tiểu nhân, tâm tình làm sao mà thoải mái, chi bằng đến đó nghe đàn ngắm mỹ nhân, coi như rửa tai mát mắt thư giãn một chút..."
Thu Mộng Kỳ nghe hắn nói vậy, liếc nhìn Tô Vận đang cắm đầu viết bên cạnh, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa không nhìn Khổng Nguyên Lượng hỏi: "Vị cầm nương kia so với sư gia nhà ta, ai đẹp hơn?" (Editor: mê thì nói đi tr)
Khổng Nguyên Lượng khẽ nhấc mí mắt định nhìn ngó vị nữ sư gia kia, lại nghe thấy huyện thái gia khẽ ho một tiếng, lập tức cụp mắt xuống, đáp: "Cô nương Tô Vận là tiên nữ trên trời hạ phàm... sao có thể đem ra so với kỹ nữ khúc nương..."
Từ khi huyện thái gia nhậm chức tới nay, vị nữ sư gia này thường xuyên đi theo hai bên, quan viên nha sai trong huyện ai mà chưa từng liếc nhìn, ai mà chưa từng thèm thuồng?
"Đã vậy thì ta còn đi Thính Vũ Các làm gì, ở nhà cũng có thể ngắm mỹ nhân để rửa mắt."
Lời này lọt vào tai Tô Vận, tay nàng đang cầm bút hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, tiếp tục làm công việc trong tay.
Khổng Nguyên Lượng nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Người ta thường nói... hoa nhà không thơm bằng hoa dại..."
Nếu như Tô Vận vẫn còn thân phận như trước kia, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói ra lời này trước mặt nàng, nay trong mắt hắn, vị sư gia xinh đẹp này dù được huyện thái gia sủng ái, nhưng cũng chỉ là người có thân phận ti tiện, chẳng qua là một món đồ chơi của huyện thái gia. Người ta vẫn nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, nếu huyện thái gia mà để mắt tới khúc nương kia...
Thu Mộng Kỳ nghe thấy câu "hoa nhà hoa dại" kia, không nhịn được phì cười một tiếng.
Tô Vận thì siết chặt cây bút trong tay, chỉ hận không thể biến nó thành vạn mũi kiếm đâm thủng tên tiểu lại ăn nói linh tinh này.
Khổng Nguyên Lượng thấy Thu Mộng Kỳ cười vui vẻ, tưởng rằng cô cao hứng, cũng không nhịn được mà cười hì hì theo.
Ai ngờ tiểu huyện lệnh trước mặt đột nhiên thu lại nụ cười, mặt lạnh xuống: "Bản quan có chứng sạch sẽ, không thích hoa dại."
Khổng Nguyên Lượng có chút sững sờ, không hiểu "chứng sạch sẽ" là gì, nhưng đại khái cũng đoán được huyện thái gia đang nói gì, vội vàng run rẩy nói: "Khúc nương là kỹ nữ thanh lâu... vẫn... vẫn chưa từng..."
Thu Mộng Kỳ thấy hắn nói chuyện hồ đồ như vậy, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống: "Bản huyện đang bận, không rảnh ra ngoài nghe hát, ngươi nếu không có việc gì thì đừng có lượn lờ trước mặt ta, hay là mấy khoản sổ sách rối rắm bên kho lương ngươi đã làm xong? Số ngân phiếu đóng dấu đó đã đòi về chưa?"
Khổng Nguyên Lượng vội vàng quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Đại nhân bớt giận, nếu đại nhân không thích nghe hát, nếu đại nhân có sở thích khác, tiểu lại-"
"Ngừng! Mấy ngày nay bản huyện không muốn ra ngoài, ngươi không thấy ngoài kia bao nhiêu người muốn hại ta sao? Hơn nữa bản huyện chẳng thích gì, thứ bản huyện để tâm nhất lúc này chính là mấy khoản sổ sách rối rắm ở hộ phòng, ngươi quay về giục giã một chút, cố gắng làm nhanh lên, nếu ngày mai chưa xong, các ngươi từng người một cứ chờ bị xử lý đi!"
Khổng Nguyên Lượng thấy cô tức giận, chỉ đành rụt rè đáp: "Đã vậy, nếu đại nhân không muốn ra ngoài, tiểu lại có tìm vài quyển sách tiêu khiển, mang đến cho đại nhân giải buồn."
Nói rồi liền bò lên trước hai bước, run rẩy lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, không nhịn được bật cười lạnh, chiêu này cô chơi đến phát chán.
Nhưng cô cũng tò mò xem Khổng Nguyên Lượng có thể lấy ra được bao nhiêu bạc, liền nhận lấy quyển sổ, lật xem qua, nhìn thấy ngân phiếu kẹp bên trong, mệnh giá lên đến một ngàn lượng, lại nhìn độ dày, đại khái có đến hai chục tờ, xem ra là đã bỏ ra đủ vốn liếng, nhưng cũng có thể thấy được, Khổng Nguyên Lượng và đám người phía sau hắn kiếm chác được từ đây còn không chỉ có ngần ấy.
Thu Mộng Kỳ "bốp" một tiếng gập quyển sổ lại, nói: "Sổ này bản huyện đã cân nhắc, rất dày, nhưng tại sao không lấy số bạc bên trong quyển sổ này đi bù vào cái lỗ hổng của hộ phòng, hơn nữa bản huyện cũng không định bức người vào đường chết, chỉ cần bịt kín các lỗ hổng lộ ra ngoài ánh sáng, những chuyện trong quá khứ bản huyện đều không truy cứu, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Khổng Nguyên Lượng dĩ nhiên nghe ra được lời này của Thu Mộng Kỳ là ý gì, những lỗ hổng trước kia nếu muốn bịt lại cũng không phải không thể, cắn răng là có thể bù vào, nhưng mục đích của bọn họ là muốn kéo Thu Mộng Kỳ xuống nước, để vị huyện thái gia mới nhậm chức này cùng sa ngã, cùng kiếm tiền, đồng thời làm cái ô bảo kê cho bọn họ, như vậy về sau tiền bạc mới có thể tuôn về không ngớt.
Không thể không nói, đám người này đối với lợi ích trước mắt và lâu dài phân biệt rất rõ ràng.
Thu Mộng Kỳ không ngốc, tất nhiên cũng hiểu rõ đám người này đang toan tính điều gì.
Đợi sau khi Khổng Nguyên Lượng rời đi, lúc này Tô Vận mới mở miệng: "Tối nay sợ rằng sẽ còn một đợt nữa."
Thu Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đến một kẻ phế một kẻ, đến một đôi liền tàn một đôi. Với loại sát thủ như thế, ta sẽ không nương tay. Bất quá đóa hoa nhà này của ngươi, sắp tới vẫn nên đi theo ta, tránh để lạc rồi rơi vào tay kẻ có tâm."
Nhắc đến chữ "hoa nhà", cô lại không nhịn được mà phá công, khuôn mặt đang nghiêm túc cũng lập tức giãn ra, ôm bụng cười một trận.
"Có buồn cười đến vậy sao?"
"Cho ta một triệu cái trí tưởng tượng, ta cũng không thể đem ngươi liên hệ với hoa nhà được, thế mà cái tên Khổng Nguyên Lượng kia lại dám ví ngươi như hoa nhà, hắn đâu có biết, những chuyện khiến đám người bọn họ khốn khổ như bây giờ, đều là do đóa hoa nhà có gai này bày mưu tính kế, còn ta chẳng qua chỉ là con rối bị giật dây mà thôi."
"Chưa từng thấy con rối nào vui vẻ như vậy."
"Tất nhiên là vui rồi, ta vốn đầu óc không đủ dùng, những chuyện quanh co phức tạp ta chẳng thích nghĩ, có người giúp ta tính toán, ta chỉ cần ở phía trước quát một tiếng, ai nấy đều sợ ta, oai phong biết bao."
Đúng là chẳng có tiền đồ.
Tối hôm đó, tại Khổng gia, Khổng Nguyên Lượng mặt mày ủ ê chạy đến trước mặt Khổng Hưng Hiền nói: "Thúc phụ, giờ phải làm sao đây, họ Thu kia mềm cứng đều không ăn, không cần mỹ nhân cũng không cần bạc, cứ như tường đồng vách sắt, không có chỗ nào xuống tay được."
Khổng Hưng Hiền mắng một tiếng đồ vô dụng, sau đó chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu sau mới nói: "Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đã liên hệ với người của Trích Tinh Các, tối nay năm vạn lượng bạc nhất định phải lấy cái đầu hắn."
"Nhưng mấy kẻ phái đi tối qua, giờ đều bị nhốt trong đại ngục."
"Đám đó là hạng tép riu, không đáng nhắc tới, còn Trích Tinh Các thì khác, thiên hạ này không ai thoát được khỏi lòng bàn tay của bọn họ."
"Thúc phụ, có năm vạn lượng bạc đó, sao ta không dùng để bù vào cái lỗ hổng kia, họ Thu cũng nói rồi, chỉ cần bịt lỗ hổng lộ ra ngoài ánh sáng, thì sẽ không truy cứu, sau này mọi người yên ổn làm việc chẳng phải tốt hơn, cớ gì lại phải dây dưa với đám giang hồ?"
"Đồ ngu, ngươi biết cái gì, chỉ cần họ Thu còn ngồi ở vị trí đó, thì sau này chúng ta làm gì cũng phải bó tay bó chân, muốn kiếm tiền đâu dễ dàng, một khi lần này hắn chống đỡ được, thì về sau cả Phong Nhạc này sẽ là hắn định đoạt, vậy thì ta Khổng Hưng Hiền còn là cái thá gì!"
"Lão tử đây chính là ngứa mắt cái bộ dạng vênh váo của tên tiểu tử này, thứ gì mà cũng dám chỉ tay năm ngón với ta, cho dù là mười vạn lượng thì lão tử cũng phải kéo hắn xuống cho bằng được." Khổng Hưng Hiền nói xong thì hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Họ Thu kia ban đầu còn tỏ vẻ mặt tốt, dụ dỗ hắn nhận trách nhiệm lo liệu chuyện yến tiệc, vậy mà mới chưa qua hai ngày đã trở mặt vô tình, đúng là coi hắn như khỉ mà đùa. Khổng Hưng Hiền xưng bá Phong Nhạc bao năm nay, làm sao nuốt trôi được cục tức này.
Khổng Nguyên Lượng nghe vậy, nào còn dám hé răng.
"Được rồi, ngươi về trước đi, bên hộ phòng thì làm qua loa cho có lệ là được, đừng coi là chuyện gì to tát."
"Nhưng mà, thúc phụ, lỡ như tối nay họ Thu không chết thì phải làm sao?"
"Đồ ngu," Khổng Hưng Hiền mắng liền mấy tiếng ngu ngốc, rồi với dáng vẻ hận sắt không thành thép mà nói: "Ngươi không nghe ta vừa mới nói sao? Cả thiên hạ này không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trích Tinh Các, đêm nay Thu Trực chắc chắn phải chết. Ngươi có dư hơi lo mấy chuyện vớ vẩn đó, chi bằng lo nghĩ xem sau khi hắn chết thì làm sao giúp ta xử lý cho ổn thỏa phía Cam đại nhân, để ta sớm ngồi lên vị trí huyện lệnh, đừng để phía trên lại phái thêm người xuống."
Bị mắng một trận, Khổng Nguyên Lượng không dám nói thêm điều gì khiến Khổng Hưng Hiền không vui, chỉ cười nịnh nọt nói: "Thúc phụ, đợi đến khi người ngồi vững trên ghế huyện lệnh, đến lúc đó cả Phong Nhạc lại là thiên hạ của Khổng gia ta, kho bạc nha môn cũng vẫn là kho bạc Khổng gia ta."
Khổng Hưng Hiền nghe vậy, khóe miệng vốn luôn cụp xuống cũng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh lại ép xuống, lạnh giọng nói: "Cho dù hiện tại họ Thu đang chiếm lấy vị trí kia, thì đã sao? Cứ để hắn đắc ý thêm hai ngày."
"Thúc phụ, Thu Thực không đắc ý được hai ngày đâu, đêm nay là xong đời hắn rồi." Khổng Nguyên Lượng nịnh nọt mà đính chính lại.
"Hừ, chỉ với cái đầu óc khôn vặt của ngươi, về đi, chờ nghe tin tốt của ta là được."
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-05-19 20:42:27 đến 2023-05-20 21:04:27 nhé~
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng [pháo phản lực]: 醉酒参禅 2 cái; 郁非 1 cái;
Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng [mìn]: 小宪空, 一头牛 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới [dinh dưỡng]: 知趣, 炸成沫沫, さかなちゃん mỗi người 10 chai; ? 6 chai; 梦愿·星晨 3 chai; 27968822 2 chai;
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.