🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay sau khi Thu Mộng Kỳ đến Tô gia chúc Tết, đến mùng Sáu, Quý Hô mang theo cả nhà đến chúc Tết lại.

 

Nếu là những năm trước, khi các quan viên khác rủ nhau đi chúc Tết, Quý Hô thà bị cô lập cũng không muốn đi những nơi này, lại càng không muốn hao tổn tâm tư suy nghĩ nên tặng quà gì để lấy lòng bên trên.

 

Nhưng hiện nay đã cùng nhau làm việc gần một năm, phẩm hạnh của Thu Mộng Kỳ hắn đều để mắt, biết vị huyện quan này không giống với những huyện quan khác.

 

Hơn nữa còn có một nguyên nhân khác, xưởng chế biến thực phẩm sắp được đưa vào sản xuất, sau khi thương lượng về công việc quản lý xưởng, Tô Vận đã giao cho nương tử của Quý Hô là Giang thị đảm nhiệm, hơn nữa còn chia cho hai phu thê họ hai phần cổ phần.

 

Nói đến nương tử của Quý Hô là Giang Mẫn, so với phu quân mình quả thật là hai thái cực hoàn toàn khác biệt.

 

Quý Hô mặt đen ít nói, còn Giang Mẫn lại là người giỏi ăn nói, EQ cao, hai người có một nam một nữ, nam hài sáu tuổi, nữ hài ba tuổi, trong nhà còn có một lão mẫu thân.

 

Quý Hô làm việc trong nha môn, Giang Mẫn vốn xuất thân từ nha hành, làm môi giới nhà đất, sau khi gả cho Quý Hô thì không làm nghề này nữa, mấy năm gần đây bận rộn sinh con, chăm con.

 

Đáng tiếc là tiểu nữ nhi thể chất yếu bẩm sinh, quanh năm phải dùng thuốc, bổng lộc của Quý Hô đều tiêu tốn hết vào hài tử, cuộc sống trong nhà vô cùng túng quẫn, sống rất chật vật.

 

Giờ khó khăn lắm hài tử mới lớn thêm chút, giao cho bà bà chăm, nàng thì tất tả ngược xuôi, việc tay chân buôn bán gì cũng làm, chỉ để kiếm tiền đỡ đần chi tiêu trong nhà, chữa bệnh cho nữ nhi.

 

Vì nàng tính tình cởi mở, lại thường ra ngoài giao tiếp, nên hình thành tính cách phóng khoáng lạc quan, Tô Vận vừa gặp nàng đã thấy yêu mến tiểu phụ nhân này.

 

Sau đó biết nhà họ nghèo túng, lại không có công việc ổn định, cộng thêm xưởng chế biến thực phẩm cũng chưa tìm được người quản lý thích hợp, nên mới có ý định lôi hai người họ vào làm ăn.

 

Quý Hô là quan viên triều đình, chuyện về các xưởng của Thu Mộng Kỳ tất nhiên cô không giấu hắn, hắn cũng biết hiện giờ xưởng giấy và xưởng hương kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng điều hắn không ngờ là Thu - Tô lại kéo phu thê hắn vào chia phần, do dự mãi mới về nói chuyện với nương tử, Giang Mẫn vừa nghe hắn lại không lập tức đồng ý, suýt nữa lấy đế giày đập vào đầu hắn, xem trong đầu tướng công rốt cuộc chứa cái gì, cơ hội ngàn năm có một như vậy mà cũng không biết nắm lấy.

 

"Ngươi không biết giấy của xưởng giấy Tô thị bán chạy thế nào sao? Bao nhiêu người ước gì được ôm chân họ để đầu tư lấy chút cổ phần, vậy mà người ta chia cho ngươi không công hai thành cổ phần, mà ngươi còn do dự, Thu đại nhân rõ ràng là đang đưa tiền đến tận tay ngươi a, ngốc tử!"

 

Quý Hô không nói một lời, hắn đại khái nghĩ rằng nếu nhận lấy lợi ích, sau này sẽ là người của phe Thu Mộng Kỳ.

 

"Ngươi thanh cao không muốn tiền, vậy ngươi nhìn nữ nhi đi, mỗi tháng chỉ riêng tiền thuốc thôi không biết phải tốn bao nhiêu bạc, nương ngươi nuôi ngươi lớn thế này, chưa từng hưởng được một ngày phúc, bọn trẻ bây giờ ngay cả Tết cũng chẳng có lấy một y phục mới, còn ngươi thì sao, lại đẩy cơ hội kiếm tiền ra ngoài cửa."

 

"Ta không phải đang lo lắng-"

 

"Ngươi lo lắng cái gì, ngươi nhìn những việc Thu đại nhân làm đi, việc nào chẳng vì bá tánh, quan như ngài ấy không biết tốt hơn mấy vị trước bao nhiêu lần, mấy ngàn hộ dân vì ngài ấy mà mới có ruộng đất để cày cấy, giờ còn hạ lệnh miễn thuế thân, so với người trong cung kia còn biết yêu dân như con, chỉ nói mấy xưởng kia thôi cũng đã giải quyết được sinh kế cho mấy trăm hộ, còn xưởng chế biến thực phẩm hiện giờ, ngươi biết công nhân trong đó là ai không? Là những cô nương đáng thương được cứu xuống từ trên núi, vốn có thể để người khác tiếp quản cơ hội tốt như vậy, vậy mà cuối cùng vẫn giao cho nhà mình, không phải là muốn kéo nhà mình một tay hay sao, Quý Hô a Quý Hô, ngươi có biết mình đang làm gì không, đang do dự cái gì, đang nghi ngờ cái gì, hôm nay ngươi mà không nói rõ được lý do thì ta không để yên cho ngươi-"

 

Nghe nương tử mình kể ra từng điều một, Quý Hô cũng nhận ra bản thân quả thật đã nhỏ nhen, chột dạ nói: "Ta chỉ lo rằng Thu đại nhân giao công việc này cho nhà mình, sau này nếu có việc gì khiến ta phải làm trái lương tâm thì chẳng phải ta sẽ tiến thoái lưỡng nan sao?"

 

"Ngươi cho rằng Thu đại nhân sẽ bắt ngươi làm chuyện gì khiến ngươi khó xử sao? Ngươi nói ngươi làm quan là vì điều gì?"

 

"Một mặt là để báo đáp triều đình, mặt khác là thay dân làm chủ, đồng thời cũng để mưu sinh, để cả nhà có cuộc sống tốt đẹp."

 

"Vì dân, cũng là vì triều đình. Ngươi chẳng qua chỉ là một huyện úy nho nhỏ, việc ngươi có thể làm là bảo vệ tốt cho bá tánh, đó chính là cách tốt nhất để trung thành với triều đình. Thu đại nhân từ khi nhậm chức đến nay, diệt phỉ chia đất, trảm tham quan, thanh lọc quan trường Phong Nhạc, giáo hóa bá tánh, xử lý oan án, có việc nào không phải vì dân mà nghĩ, không phải vì dân mà kêu oan? Giờ ngươi làm việc cho ngài ấy, tức là làm việc vì bá tánh, cũng là làm việc vì triều đình; còn chuyện mưu sinh mà ngươi nói, có cần ta phải nói rõ không? Hai phần cổ phần, cả đời ngươi cũng không kiếm nổi số bạc mà xưởng kiếm được trong hai năm, ngươi ngay cả bản thân còn nuôi không nổi, hài tử cùng lão mẫu cũng nuôi không nổi, còn nói gì vì triều đình vì bá tánh!"

 

Giang Mẫn nói xong, lại buông thêm mấy chữ: "Thanh quan, không phải chỉ có một con đường để đi."

 

Quý Hô nghe xong một tràng của thê tử, lập tức như được gội nước tỉnh ngộ.

 

Chuyện xưởng chế biến thực phẩm, cũng coi như đã định xuống.

 

Vì vậy, Tết năm nay, thế nào cũng phải đi một chuyến.

 

Thế là sau khi Thu Mộng Kỳ từ Tô gia trở về sau buổi chúc Tết, đến mùng Sáu, Quý Hô liền dẫn theo thê tử cùng đôi nhi nữ đến nhà chúc Tết.

 

Trước Tết, Thu Mộng Kỳ đã dặn dò các quan viên cấp dưới, không được lợi dụng dịp lễ Tết để biếu quà hối lộ cấp trên hay đồng liêu, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị không tha. Các quan lại những năm trước đều phải lo nịnh bợ Khổng Hưng Hiền và Lư Quảng Thuận, mỗi lần đến dịp Tết đều đau đầu không thôi. Không ngờ năm nay huyện thái gia lại ban ra lệnh như vậy, khiến người người mừng rỡ, vui sướng vì không phải tốn bạc.

 

Nhờ đó mà cái Tết của Thu Mộng Kỳ cũng khá yên tĩnh, nhưng cô lại không ngờ được khuôn mặt đen sì của Quý Hô thật sự đến tận cửa chúc Tết, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

 

Ngược lại là Giang Mẫn lên tiếng trước: "Đại nhân, ngài có hạ lệnh không được lợi dụng Tết để biếu quà hối lộ, nhưng đâu có nói không được thăm hỏi thân hữu vào dịp Tết. Hôm nay đến đây cũng rất đơn sơ, chỉ mang theo ít dưa trái nhà trồng cho đại nhân nếm thử, chẳng lẽ ngài lại không nể chút mặt mũi này sao?"

 

Thu Mộng Kỳ cười nói: "Thân hữu đến thăm, vô cùng hoan nghênh. Quý huynh và phu nhân, mau vào mau vào."

 

Quý Hô lúng túng kéo theo hai tiểu hài tử đi tới, nói: "Mau chào người đi."

 

Thu Mộng Kỳ hiếm khi thấy hắn lúng túng như vậy, cũng không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu tiểu nhi tử nói: "Tiểu tử này, đầu hổ vai gấu, cứng cáp y như cha hắn."

 

Quý Mạnh Quang sáu tuổi kéo tay tiểu muội nhỏ hơn ba tuổi, quỳ xuống đất, hướng về phía Thu Mộng Kỳ dập đầu ba cái vang rền: "Tiểu tử Quý Mạnh Quang, cùng muội muội Quý Thư Dao bái kiến Thu đại nhân, chúc đại nhân năm mới an khang."

 

Thu Mộng Kỳ thật ra rất thích những hài tử lễ phép như vậy, vội vàng đỡ hắn dậy nói: "Mau đứng dậy, dập đầu như vậy, nghe vang như sấm, coi chừng đập hỏng cả đầu."

 

Cô đưa tay xoa đầu tiểu cô nương: "Thư Dao đúng không, trông thật thanh tú, chẳng giống ca ca chút nào, là một tiểu cô nương xinh xắn."

 

Vừa nói vừa lấy ra từ người một chuỗi trân châu nhỏ, "Lần đầu gặp mặt, cũng không có lễ ra mắt gì đặc biệt, chuỗi trân châu này tặng cho A Dao nhà ta, cầu cho A Dao mạnh khỏe lớn nhanh."

 

Quý Hô vội nói: "Đại nhân, thế này thật không tiện."

 

"Gì mà không tiện, đây là lễ ra mắt ta tặng cho chất nữ nhà ta. Còn về Mạnh Quang, lát nữa ta sẽ bù cho một phần."

 

Quý Mạnh Quang vội nói: "Đại nhân, ta không cần lễ gặp mặt đâu."

 

"Muội muội có rồi, sao ca ca lại không có, không thể bên trọng bên khinh."

 

Thấy phu thê họ còn muốn nói thêm gì đó, Thu Mộng Kỳ vội xua tay: "Mau vào trong nhà đi, đứng lù lù ngoài cửa nãy giờ rồi."

 

Quý Hô hết cách, hai hàng lông mày thắt thành nút, theo thê tử vào trong nhà.

 

Nhưng trước chân vừa bước vào phòng, thì ngay sau đó lại có người đến cửa.

 

Người đến là Hoán Nhi và mẫu thân nàng Kiều Tam Nương, mang theo ít hoa quả đến tặng Thu Mộng Kỳ, vừa nói xong đặt đồ xuống liền định rời đi.

 

Thu Mộng Kỳ vội sai Xuân Đào kéo hai mẫu tử họ trở lại: "Tết nhất, sao có thể mang đồ đến rồi đi, ít nhất cũng phải ăn cơm rồi hãy đi."

 

Kiều Tam Nương nói: "Chỉ là mấy quả dại Hoán Nhi hái trên núi, năm vừa rồi đại nhân giúp nhà chúng ta rất nhiều, thật sự không có gì để báo đáp, đại nhân không chịu nhận quà, chỉ có những quả dại này không tốn tiền, nghĩ là phu nhân có thể thích ăn, nên mới đem đến cho người nếm thử."

 

Phải nói rằng Kiều Tam Nương vẫn rất tinh ý, ra tay từ phía Tô Vận. Thu Mộng Kỳ nhìn những quả dại này, tươi non còn đọng giọt nước, đúng là không giống loại bán ngoài chợ.

 

Lúc này mới tiện tay nhận lấy: "Quả thì ta nhận, nhưng Hoán Nhi với Kiều đại tỷ cũng phải ở lại ăn cơm mới được."

 

Kiều Tam Nương vừa định từ chối, thì Giang Mẫn đứng phía sau Thu Mộng Kỳ đã lên tiếng: "Tam Nương, đã đến rồi thì ăn bữa cơm rồi hẵng về."

 

Kiều Tam Nương ngẩng đầu nhìn, thấy là gương mặt quen, ánh mắt cong lên cười: "Phu nhân huyện úy cũng ở đây sao, nhưng thôi, ta về còn có việc phải làm."

 

"Thì ra hai người quen nhau, vậy càng không thể đi. Tết nhất còn bận gì," Thu Mộng Kỳ vỗ nhẹ lên đầu Hoán Nhi nói, "Mau bảo nương ngươi vào phòng, lúc trước ngươi nói gì với ta quên rồi sao? Giờ còn ở đây khách sáo."

 

Trước đó Hoán Nhi từng nói với Thu Mộng Kỳ rằng muốn cô dạy dỗ mình, sau này sẽ báo đáp lại.

 

Giờ nghe cô nói thế, Hoán Nhi cũng không do dự, kéo tay mẫu thân: "Nương, đã là đại nhân bảo ở lại thì chúng ta cứ ở lại đi."

 

Kiều Tam Nương còn định nói gì đó, nhưng Giang Mẫn đã bước lên trước, thân thiết khoác tay nàng: "Người khác muốn đến nhà huyện thái gia làm khách còn không được, tỷ đó, giống y như tướng công ta, lo cái này ngại cái kia, khách sáo gì mà lắm, mối quan hệ này không đi lại dịp Tết thì đợi đến bao giờ?"

 

Thu Mộng Kỳ bật cười: "Tẩu tử nói đúng, Tết nhất là để thăm hỏi qua lại, người thân bằng hữu tụ họp ăn uống chuyện trò, cốt là cái không khí náo nhiệt."

 

Vừa nói vừa sai Vương Tiểu Bảo: "Qua Tô gia đón Vận Nhi về đây, nói với nàng trong nhà có khách, lại còn là nữ quyến, một mình ta sợ tiếp không xuể."

 

Vương Tiểu Bảo nghe vậy liền lĩnh mệnh rời đi.

 

Bên phía Tô gia, vừa nghe nói phải đưa Tô Vận sang nha môn tiếp khách, ai nấy đều ngẩn ra.

 

Cuối cùng vẫn là Tô nhị gia lên tiếng: "Sớm muộn gì cũng là người Thu gia, cũng chẳng cần tính toán những chuyện này."

 

Cố thị cũng gật đầu đồng tình, "Mộng Kỳ cũng thật đáng thương, trong nhà chỉ có một mình, nếu có nữ quyến tới thì đúng là không dễ tiếp đãi, Vận Nhi qua đó cũng xem như sớm thích nghi với vai trò nữ chủ trong nhà."

 

Lúc Tô Vận đến, Thu Mộng Kỳ đang trò chuyện cùng phu thê Quý Hô và Kiều Tam Nương.

 

Thấy nàng bước vào, Thu Mộng Kỳ vội đứng dậy nói: "Mọi người đều là người quen cũ, không cần ta giới thiệu, Khanh Vận, giúp ta tiếp đãi Giang tỷ và Kiều tỷ."

 

Từ sau lần bị bệnh hôm đó, Kiều Tam Nương biết là vị hôn thê của huyện lệnh đã dùng rượu thuốc xoa người cho mình, vẫn luôn cảm kích không nguôi. Về sau được sắp xếp đến làm việc ở xưởng giấy, cũng đã gặp Tô Vận vài lần, sớm đã coi hai người họ là đại ân nhân, thấy nàng đến liền cung kính hành lễ liên tục.

 

Thê tử của Quý Hô, Giang Mẫn cũng chẳng phải lần đầu gặp Tô Vận, trước đó lúc bàn chuyện xưởng chế biến thực phẩm hai người đã gặp nhau, nhưng lần gặp lại này, vẫn không khỏi bị nhan sắc của đối phương làm chấn động. Gần đây lại nghe Quý Hô kể, cô nương này chính là cao nhân đứng sau lưng huyện lệnh đại nhân, nay gặp lại, thấy nàng đoan trang quý phái, khí chất điềm tĩnh, ánh mắt trong trẻo như thể nhìn thấu lòng người, trong lòng không khỏi bật ra một câu:

 

Trong tim có sông núi, trong mắt có giang hà.

 

Không ngờ vị huyện lệnh lông mày tươi mắt sáng kia lại có thể tìm được một hiền thê thông tuệ thoát tục đến vậy. (Editor: có người vợ tự hào quá, sỉ thực sự)

 

"Tô cô nương khí chất như lan, giống như tiên nữ hạ phàm, tiểu phụ nhân sống từng này tuổi, chưa từng gặp người nào xinh đẹp đến thế."

 

Giang Mẫn nói chuyện thẳng thắn, lại xuất phát từ đáy lòng, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy đang nịnh hót.

 

Thu Mộng Kỳ nghe người trong lòng được khen ngợi, trong lòng cũng không khỏi hân hoan vui sướng.

 

Tô Vận cười nói: "Giang tẩu nói đùa, nghe Tiểu Bảo nói công tử và tiểu thư nhà tỷ cũng tới, sao lại không thấy đâu?"

 

Giang Mẫn đáp: "Hoán Nhi đang chơi với Tiểu Quang và A Dao trong sân."

 

Tô Vận quay sang Vương Tiểu Bảo: "Đi gọi vào cho ta xem thử, quen Quý huyện úy đã lâu mà còn không biết trong nhà có mấy hài tử lớn thế này rồi."

 

Giang Mẫn nói: "Hài tử tuổi này lớn nhanh, đợi ngươi và Thu đại nhân thành thân, ba năm ôm hai, chớp mắt là lớn thành người."

 

Nghe câu này, Tô Vận và Thu Mộng Kỳ đồng thời đỏ mặt. (Editor: =]]])

 

Giang Mẫn thấy vậy, liền tự vỗ vào miệng mình: "Xem ta này, đúng là miệng tiện."

 

Lời còn chưa dứt, Hoán Nhi đã dẫn Quý Mạnh Quang và Quý Thư Dao vào nhà.

 

Hoán Nhi thấy Tô Vận, cung kính hành lễ với nàng, hai hài tử thấy vậy cũng vội vàng bắt chước làm theo.

 

Tô Vận nhìn tiểu nữ của Quý Hô, quả nhiên là một nữ hài thể chất yếu bẩm sinh, vì sợ lạnh mà mặc kín như bưng, trên mặt không chút huyết sắc, ngay cả môi cũng hơi tái nhợt, không khỏi dâng lên chút thương xót trong lòng, liền đứng dậy đỡ ba người lên, mỉm cười nói: "Nghe nói lúc mới vào cổng, đại nhân đã tặng quà gặp mặt cho Dao Nhi, Tiểu Quang và Hoán Nhi thì vẫn chưa có phải không?"

 

Hoán Nhi và Quý Mạnh Quang lập tức lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi, "Chúng ta không cần quà."

 

"Sao có thể thế được, hôm nay hiếm lắm mới có dịp bắt đại nhân chịu móc hầu bao, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được."

 

Hai hài tử thế nào cũng không dám gật đầu, Quý Hô cũng vội lên tiếng: "Tô cô nương, đại nhân, nếu lại nhận lễ vật, hạ quan về sau không dám lui tới phủ đại nhân nữa."

 

Giang Mẫn và Kiều Tam nương cũng tỏ ý từ chối.

 

Lúc này Tô Vận mới nói: "Cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là hiện nay việc cải tạo khu nhà lụp xụp đã tiến hành được một nửa, học đường thì hoàn thành trước tiên, qua rằm tháng Giêng sẽ bắt đầu chiêu sinh mở lớp, cha ta đến lúc đó cũng sẽ đến giảng dạy. Nếu mọi người không chê cha ta là một tội thần, thì Hoán Nhi và Tiểu Quang đều có thể bái ông ấy làm sư, để cùng được dạy dỗ."

 

Trước khi bị kết tội, Tô Học Lâm từng đích thân dạy học cho thái tử đương triều, học thức của ông tất nhiên không tầm thường. Nếu không vì bị giáng tội đến nơi này, thì dân thường nào có cơ hội được danh sư như vậy dạy con cái mình.

 

Món lễ vật như vậy khiến bậc làm phụ mẫu hoàn toàn không thể từ chối.

 

Cả ba người đồng loạt đứng dậy, liên tục bái tạ.

 

Đến khi rượu no cơm say, hai nhà hân hoan ra về.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian từ 2023-07-18 21:32:54 đến 2023-07-19 21:04:44 nhé\~

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng pháo phản lực: Úc Phi - 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng mìn: Baby Bus, Xin hãy tôn trọng công sức của tác giả, Hoàng tử Hải Kai, Lang thang một mình, Nguyên tử bé tí hon - mỗi người 1 cái;

 

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng:

 

61508028 - 51 chai,

 

Người xa lạ trên mặt đất - 49 chai,

 

Ngôn Mặc Động Tĩnh - 43 chai,

 

Tỏ tình - 30 chai,

 

tokuisuzuko - 17 chai,

 

Thập lý, Evan Điền, 45659283 - mỗi người 10 chai,

 

Tăng nghĩ thoáng cư sĩ - 9 chai,

 

Một cục đen sì sì - 5 chai,

 

Hôm nay đại đại đăng chương chưa - 3 chai,

 

AIrobot, 27968822, Gặp được cầu vồng ăn trọn cầu vồng - mỗi người 2 chai,

 

Moraynia, Răng khểnh 33, Mộc Hỏa, yuyuyu, Khách qua đường, Khang Khang - mỗi người 1 chai.

 

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.