Đội ngũ tuần hành do An vương đứng đầu khởi hành từ Kinh Đô vào mùng mười Tết, đến Tân Hội quận thì đã là tháng ba.
Mỗi khi tiến gần thêm một bước tới phong cảnh Phong Nhạc, lòng Mạnh Nguyên Châu lại thêm nặng nề một phần.
Năm đó vì Mạnh gia đứng sau thao túng, cả nhà tiền thái phó của thái tử bị phán lưu đày ba nghìn dặm, gã vì không nỡ rời bỏ vị hôn thê nên đuổi theo suốt dọc đường, nhưng lại bị huyện lệnh Phong Nhạc Thu Thực cản trở, thêm vào đó nữ nhân kia cam chịu sa ngã, tình nguyện bị lưu đày vào quân doanh làm kỹ nữ chứ không chịu cùng gã rời đi, khiến Mạnh Nguyên Châu tức giận bỏ cuộc, một mình quay về Kinh Đô.
Tưởng đâu đời này sẽ không còn liên quan, mãi đến tháng Mười năm ngoái thành thân với quận chúa Linh Lung, sau khi cưới mới phát hiện ra bản thân vẫn không thể buông bỏ nữ nhân kia, những đêm mộng về lúc nửa khuya, trong đầu đều là bóng dáng của nàng.
Không ngờ nàng ở Lĩnh Nam chẳng những không bị đưa vào quân doanh làm kỹ nữ, mà còn nghiên cứu ra phương pháp chế muối mới, khi thái tử phái người đến tìm, nói muốn tiến cử gã đến Phong Nhạc Lĩnh Nam làm tuần hoành sứ giả, trái tim không cam tâm ấy lại bắt đầu rục rịch.
Khi chính thức đặt chân vào địa giới Phong Nhạc, đất trời đã bắt đầu ấm lên, khắp nơi đều là sắc xuân tươi thắm, nơi đi qua, dân chúng đều bận rộn ngoài đồng ruộng, một cảnh tượng phồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918606/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.