Sáng sớm ngày hôm sau, Thu Mộng Kỳ bị Tô Vận hối thúc dậy khỏi giường.
Tối qua vốn tưởng mọi thứ thuận theo tự nhiên mà thành, ai ngờ Tô Vận lại tới tháng, không làm được gì, Thu Mộng Kỳ cũng không để bụng, tắm rửa xong lại lẽo đẽo đến phòng nàng, ôm eo lão bà ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Tiếc là sáng sớm nay huyện lệnh Sơ Tân huyện Hứa Chính Sơ sẽ đến, cô không tiện nằm mãi trong chốn ôn nhu, đành than thở bò dậy đi điểm danh.
Quả nhiên, người bên dưới đến báo, nói Hứa Chính Sơ đã đến từ sớm, Thu Mộng Kỳ cũng không làm ra vẻ, đích thân ra khỏi nha môn để nghênh đón.
Vừa bước ra ngoài đại đường, liền thấy một nam tử thanh niên chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đi tới. Người này cao gầy, dung mạo tuấn tú, cằm hơi nhọn, trên người toát lên khí chất thư sinh, khá hợp với thẩm mỹ hiện đại, nhưng xét theo con mắt người xưa thì hơi thiếu khí khái nam nhi, trông có phần yếu đuối.
Không cần đoán, đây chính là huyện lệnh Sơ Tân huyện Hứa Chính Sơ.
Đối phương thấy có người đi ra, lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô, đoán thân phận người đến.
Nhìn thấy quan phục trên người Thu Mộng Kỳ giống hệt mình, liền đoán được thân phận cô, thoáng chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, chắp tay nói: "Xin hỏi có phải là Thu huyện lệnh Thu đại nhân?"
Thu Mộng Kỳ cũng dừng bước, mỉm cười đáp lễ: "Chính là tại hạ. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918630/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.