Tại Nghĩa Ninh huyện có một vị quan viên cáo lão về quê tên là Tưởng Nguyên Hạo, từng giữ chức Lễ Bộ thị lang. Nay lão đã bảy mươi hai tuổi, con cháu đầy nhà, Tưởng thị nhất tộc cũng là một dòng dõi hiển hách trong vùng, từng xuất thân một tiến sĩ, hai cử nhân, còn có bốn tú tài, danh tiếng lừng lẫy một vùng.
Hôm ấy, Tưởng thái gia đang ngồi trong nhà thưởng thức hát xướng, ba người kéo nhị đàn hát, một người phe phẩy quạt, hai người khác thay phiên xoa bóp lưng, thư thái vô cùng.
Thế nhưng cảnh nhàn nhã ấy lập tức bị một tràng bước chân vội vã phá vỡ.
"Lão gia! Lão gia! Không xong rồi --"
Tưởng thái gia bực bội mở mắt, nhìn tên người làm lảo đảo xông vào, quát: "Việc gì mà hốt hoảng, kêu gào om sòm như thế, còn ra thể thống gì!"
Tên hai nhân vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: "Lão gia, thật sự là có lý do."
"Chuyện gì?" Tưởng thái gia lại dựa lưng ra sau, uể oải hỏi.
Trong mắt lão, chuyện lớn đến đâu cũng chẳng đáng là gì, chỉ thấy người trước mặt ồn ào phiền phức, ảnh hưởng đến việc nghe hát của mình.
"Là... là quận trên - quận trên cho người đến đo đạc ruộng đất --"
"Cái gì?" Tưởng thái gia vừa nghe xong, mí mắt vốn rũ xuống liền bật mở, để lộ đôi mắt đục ngầu.
"Là nha sai của quận đến đo đạc ruộng đất, lý chính đã đến nơi, giờ yêu cầu nhà ta cử một người phụ trách đi theo cùng để đo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918659/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.