🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ảnh Thất trở về phòng, tháo đôi giày đoạt được từ tay Thu Mộng Kỳ ra, lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt.

 

Kiểu thêu quen thuộc ấy, đó chính là kỹ pháp độc nhất vô nhị từ vùng Thục. Nàng từng là thêu nữ có tư chất cao nhất trong vòng trăm dặm đất Thục, còn hắn thì chỉ là một thứ tử không được coi trọng trong một đại gia tộc.

 

Mẫu thân hắn là một kỹ nữ vùng sông nước, phụ thân hắn trong cơn say đã cùng bà có một đêm trăng gió, vì sinh ra hắn nên buộc phải mang mẫu tử họ về gia tộc.

 

Gia tộc phụ thân có quy định: phải ngoài bốn mươi tuổi chưa có con mới được nạp thiếp. Mà trước đó phụ thân đã có hai nhi tử một nhi nữ, sự xuất hiện của mẫu tử hắn chính là bằng chứng phản bội, không nghi ngờ gì đã trở thành nỗi nhục của cả gia tộc.

 

Huống hồ gì xuất thân của mẫu thân lại như thế.

 

Gia tộc lớn như vậy tuy không làm gì quá đáng với hai mẫu tử, ngay cả chính thất cũng đối xử khách khí, nhưng chỉ dừng lại ở mức khách khí, hoàn toàn không có chút tình cảm. Sau khi mang họ về, phụ thân cũng chẳng quan tâm, mẫu thân hắn ngày ngày rơi lệ, không bao lâu thì u sầu mà chết. Còn hắn thì trở thành một hài tử không ai để ý.

 

Dần dà, hắn không còn muốn xuất hiện trước mặt người khác, có thể trốn thì trốn, tiệc tùng cũng không dự.

 

Chính thất cũng thấy thoải mái khi không phải thấy mặt hắn, mặc kệ để hắn muốn sao thì sao.

 

Cho đến nỗi trong ngoài cả gia tộc, không một ai biết thất thiếu gia trong nhà họ trông như thế nào, tính tình ra sao.

 

Mãi đến năm tám tuổi, khi hắn đang liều mạng chiến đấu với một con nai gần trang trại, đúng lúc bị tổ phụ bắt gặp. Khi ấy, hắn đang thọc tay vào bụng con nai để moi tim nó ra, cảnh tượng vô cùng máu me.

 

Không biết là vì hành vi quá tàn bạo hay vì lý do gì khác, chỉ biết là sau hôm đó, hắn bị đưa đến tận vùng Thục xa xôi ngàn dặm, bái nhập môn hạ một người gọi là đạo nhân Lăng Vân.

 

Thoát khỏi gông xiềng đại gia tộc, tại nơi đây hắn như tìm được bến đỗ. Dù sư phụ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng chỉ cần hoàn thành bài vở, hắn liền được tự do leo núi lội sông, làm những việc mình thích.

 

Cho đến năm mười sáu tuổi, hắn lén xuống trấn chơi, vô tình lẻn vào một nhà dân, gặp được nàng đang ngồi thêu bên cửa sổ, dịu dàng xinh đẹp, chỉ một ánh nhìn đã khiến hắn rơi vào lưới tình.

 

Từ đó, hắn ngày ngày lén đến ngắm nàng dưới cửa sổ, đem những con vật lạ bắt được trên núi, cùng các kỳ trân dị bảo để trước cửa sổ nàng.

 

Sau đó nàng phát hiện ra, giận dữ vì bị dòm ngó mỗi ngày, liền đuổi hắn đi.

 

Nhưng hắn vẫn cứ ngày nào cũng tới, bị đánh thì bỏ chạy, nhưng lần sau vẫn xuất hiện như cũ.

 

Mặt dày đến mức hiếm thấy.

 

Lâu dần, nàng cũng không tránh khỏi rung động.

 

Thế nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu, vì muốn để nghề thêu Thục trở thành cống phẩm triều đình, tổ phụ nàng không tiếc gì mà gả nàng cho một viên quan địa phương, hy vọng đối phương giúp gia tộc kết nối được với triều đình.

 

Quan kia trong nhà đã có thê có thiếp, nàng sao có thể bằng lòng? Huống hồ trong lòng nàng đã có hắn.

 

Thế là hai người quyết định bỏ trốn.

 

Nào ngờ bị tổ phụ nàng tìm tới sư môn, mắng sư phụ hắn một trận ra trò, nói đồ đệ ông dạy lại dám dụ dỗ nữ tử nhà lành, đòi đưa nàng về.

 

Hắn sao có thể đồng ý?

 

Sư phụ nói với hắn, nếu không tuân theo, từ nay sẽ không nhận hắn làm đồ đệ.

 

Vậy là hắn chọn phản bội sư môn.

 

Bọn họ trốn đến một ngôi làng, nàng đã mang thai.

 

Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định viết thư báo cho gia tộc biết mọi chuyện, dù không cầu danh phận, nhưng hài tử dù sao cũng là hậu nhân của gia tộc, sau này cũng sẽ mang họ của gia tộc này, bất kể họ có thừa nhận hay không, cũng có quyền được biết.

 

Đồng thời hắn cũng nói rõ, bản thân sẽ không quay về, sau này sẽ cùng thê tử đến vùng Lĩnh Nam sinh sống, nơi đó là quê mẫu thân của hắn.

 

Thế nhưng chờ đợi hắn lại là tin tức tổ phụ cùng toàn bộ nam đinh trong gia tộc đã tử trận nơi sa trường. (Editor: ôi vcl, thì ra chính đại sư huynh là con trai gia tộc Hòa :v làm t tưởng Kiều Tam Nương là vợ của cha Hòa nào đó trong tộc, hoặc là Đại sư huynh được tộc Hòa cứu nên mang ơn hay gì)

 

Tuy hắn và gia tộc đó không có bao nhiêu ràng buộc tình cảm, nhưng những năm qua hắn cũng đã hiểu được nỗi khổ tâm của tổ phụ, bản thân tính tình bạo ngược âm trầm, nếu cứ ở lại trong gia tộc, không được yêu thương, sau này e rằng sẽ bước nhầm đường, bởi vậy tổ phụ mới đưa hắn nghìn dặm xa xôi đến bái sư tu luyện dưới môn hạ Lăng Vân.

 

Gia tộc ấy tuy không thể cho hắn sự ấm áp của một gia đình, nhưng trong người hắn chảy dòng máu của họ, huống hồ, những người thúc bá và huynh đệ vốn không có mấy giao tình kia, cùng với phụ thân, đều vì bảo vệ quốc gia mà chết trận sa trường, còn chết rất oan uổng, hắn là con cháu, không thể làm ngơ.

 

Vì vậy, hắn thu xếp cho thê tử ở lại ngôi làng nhỏ, rồi lên đường đến Bắc Cương, quyết tâm phải điều tra cho ra chân tướng.

 

Đến nơi rồi, hắn mới biết mấy trận chiến nơi biên ải ấy tàn khốc đến nhường nào. Phụ thân cùng các thúc bá, huynh trưởng bị treo cổ thì treo cổ, có người bị loạn đao chém chết, có người vạn tiễn xuyên tim, đệ đệ nhỏ nhất sau khi chết còn bị mổ bụng, trong bụng không có lấy một hạt lương thực, chỉ toàn rễ cỏ vỏ cây.

 

Hắn khóc đến tan nát cõi lòng, thề sẽ báo thù cho gia quyến. Thế nhưng tra đến tận cùng, mọi dấu vết đều chỉ về kẻ quyền cao chức trọng đang ngồi trên kia.

 

Chỉ mình hắn, không thể lay chuyển người đó, đành phải bắt đầu từ chỗ có thể xuống tay được.

 

Đám người kia để đối phó với các thúc bá võ nghệ cao cường của hắn, vậy mà lại thuê cả tổ chức sát thủ số một trong giang hồ Trích Tinh Các để đánh úp đại quân. Hàng chục sát thủ trà trộn vào quân doanh, nhân lúc hỗn loạn ra tay, khiến tổ phụ cùng thúc bá của hắn bị đánh úp cả trước lẫn sau, cuối cùng thảm bại trong thế trận vây công, quân lính tan rã.

 

Thế nên hắn thề phải diệt trừ tận gốc Trích Tinh Các.

 

Nhưng trước đó, hắn còn muốn quay về an bài cho thê nhi.

 

Nào ngờ, khi quay lại đất Thục, ngôi làng năm xưa đã biến thành một bãi đất cháy đen, thê nhi không rõ tung tích. Có người nói, người nữ nhân đó mang thai lớn đã chết trong đám cháy; có người lại nói bị người nhà phát hiện rồi bắt đi.

 

Hắn vội vàng trở lại nương gia, thì phát hiện nhà ngoại vì đắc tội với quan viên kia nên đã bị đổ oan vu tội, cả ba tộc đều bị diệt.

 

Để che giấu sự thật, ngay cả hồ sơ liên quan cũng bị người ta làm giả rồi tiêu huỷ.

 

Người không thấy, xác cũng không, hắn như phát điên tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng tìm ra được.

 

Hắn đành phải tin rằng, có lẽ nàng thật sự không còn.

 

Giữa cơn tuyệt vọng, chỉ còn ý niệm báo thù níu giữ hắn tiếp tục sống. Thế là hắn trà trộn vào Trích Tinh Các, bắt đầu một kế hoạch lật đổ kéo dài nhiều năm.

 

Không ngờ trong một lần chấp hành nhiệm vụ, hắn lại phát hiện một người quen thuộc.

 

Đó là tiểu sư muội được sư phụ thu nhận sau hắn, nhỏ hơn hắn rất nhiều. Khi ấy hắn đang say đắm trong tình yêu với Tam Nương, căn bản chẳng rảnh quan tâm đến ai. Ngày thường cũng chỉ mải mê tu luyện trên đỉnh núi riêng của mình. Nói ra, khi xưa hai người chỉ gặp nhau độ hai ba lần. Nếu không phải sau này hắn từng lén quay lại mấy lần để gặp sư phụ, tình cờ thấy được dáng vẻ cô, thì e rằng căn bản chẳng nhận ra được vị tiểu huyện lệnh ngạo mạn trước mặt đây lại chính là tiểu cô nương nhút nhát năm xưa giả nam trang.

 

Tất nhiên hắn sẽ không giết cô theo nhiệm vụ.

 

Bởi tính ra, trên đời này, ngoài sư phụ ra, cô chính là người thân duy nhất còn lại của hắn.

 

Về sau, cuối cùng hắn cũng lật đổ được cả Trích Tinh Các. Tưởng rằng mình sắp chết, muốn nhìn người thân còn lại một lần cuối, không ngờ lại gặp đúng lúc, còn được nha đầu ấy cho người cứu sống.

 

Thế là hắn ở lại trong hậu viện của cô, thỉnh thoảng giúp cô xử lý chút chuyện lặt vặt.

 

Nào ngờ hôm nay lại thấy trên chân nha đầu kia mang một đôi giày thêu hoa liên song sinh, mà đường kim mũi chỉ ấy, thiên hạ này không ai có thể thêu ra như vậy ngoài nàng ấy, khiến hắn kích động đến rối loạn tâm thần.

 

Nàng nhất định còn sống!

 

Hài tử kia, hắn vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác giữa bọn họ có một sự kết nối kỳ lạ. Đôi mắt hài tử ấy, giống hệt nàng...

 

Chẳng lẽ--

 

Hắn không dám nghĩ, cũng không dám hỏi tiểu sư muội.

 

Hắn muốn đích thân đi gặp mẫu thân của hài tử đó, xem thử có phải thật sự là nàng hay không!

 

......

 

Tiếng trống tan sở vừa vang lên, Hoán Nhi như thường lệ theo lên xe ngựa của Triệu Minh.

 

Hiện tại hai người xưng hô huynh muội, so với trước kia bớt đi phần khách sáo, cũng không còn cần phải tránh né quá nhiều.

 

Ảnh Thất đi theo từ xa, ẩn mình trong đám đông.

 

Mãi đến khi xe về tới tiểu viện gần khu nhà thuê giá rẻ, xa phu xuống xe trước, đặt bệ đỡ, Triệu Minh cẩn thận dìu Hoán Nhi xuống ngựa.

 

Đợi đến khi thấy nàng vào trong viện, hắn mới phất tay rời đi.

 

Ảnh Thất lặng lẽ leo tường từ phía khác, nhảy vào hậu viện. Vừa đặt chân xuống, hắn lập tức ngửi thấy một tia nguy hiểm, toàn thân liền cảnh giác.

 

Hắn nằm phục ở một góc kín trên mái nhà, nhắm mắt lại.

 

Đến khi mở mắt lần nữa, liền nhanh chóng khóa định được hai vị trí khác nhau.

 

Cùng lúc đó, Hoán Nhi bước vào từ ngoài viện, miệng gọi lớn: "Nương, ta về rồi."

 

Rất nhanh, từ trong bếp đi ra một nữ nhân trẻ tuổi, chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thân hình thon thả, tóc dài xõa xuống lưng, buộc hờ bằng một dải lụa màu bạc.

 

Khi nàng quay đầu lại, cả người Ảnh Thất như hóa đá, cứng đờ không thể cử động.

 

Gương mặt trái xoan ấy, đôi mắt đen láy như được điểm mực, thanh tú tuyệt trần không phải Tam Nương của hắn thì còn là ai!

 

Tam Nương của hắn thực sự còn sống!

 

Hoán Nhi chắc chín tuổi rồi. Năm đó khi hắn rời đi, Tam Nương mới mười bảy, tính ra thời gian hoàn toàn khớp nhau.

 

Ảnh Thất chưa từng kích động đến vậy, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân. Hắn không biết Tam Nương hiện tại có sống một mình hay không, có tái giá hay không. Hắn hiểu rõ trong thế đạo này, một nữ nhân mang theo con thơ phải sống khổ đến nhường nào. Dù nàng có tái giá, hắn cũng sẽ không trách nàng, nhưng hắn sẽ đau lòng, sẽ khổ sở.

 

Quan trọng hơn là, trong viện còn ẩn náu hai tên đạo tặc, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay với mẫu tử nàng.

 

Nghĩ đến lần Triệu Minh gặp chuyện trước đó, Ảnh Thất đại khái đoán được kẻ nào đứng sau.

 

Hắn thật sự không đành lòng để hai tên đó phá vỡ sự yên bình của viện nhỏ này, liền nhân lúc mẫu tử nàng bước vào bếp, bất ngờ phóng ám khí vào một tên, rồi lao người vồ lấy tên còn lại.

 

Âm thầm giải quyết cả hai, điểm huyệt rồi ném ra góc chuồng gà sau viện, bản thân thì bò lên mái nhà bếp, lặng lẽ lắng nghe mẫu tử họ trò chuyện.

 

"Nương, tối nay mình ăn gì?"

 

"Tối nay ăn thịt heo xào đậu đũa, hấp một con cá ngươi thích nhất, thêm một đĩa rau xanh."

 

"Hì hì, hai mặn một rau. Hôm nay ở nha môn, ta ăn với đại nhân và thúc thúc mặt sẹo cũng hai mặn một rau."

 

"Thúc thúc mặt sẹo? Là vị đại nhân lần trước ôm ngươi từ cửa bắc về nha môn lúc nửa đêm sao?"

 

"Dạ đúng rồi nương, là một thúc thúc kỳ quặc."

 

"Vừa là người mặt sẹo, lại còn kỳ quặc, Hoán Nhi có sợ không?"

 

Ảnh Thất trên mái nhà nghe tới đây, không nhịn được sờ lên vết sẹo nơi giữa mày, trong lòng hơi hối hận. Khi xưa Tam Nương từng nói mặt hắn trông cũng tạm được, sau đó vì tưởng rằng nàng và hài tử đều đã mất, hắn cũng chẳng còn thiết gì đến dung mạo, không cố giữ gìn. Giờ thì hay rồi, để lại một vết sẹo to như thế, không biết Tam Nương có chê không...

 

Hoán Nhi nghe mẫu thân hỏi vậy, liền đáp: "Không sợ, tuy thúc thúc mặt sẹo kia trông dữ tợn thật, nhưng chỉ cần có ông ấy đi theo, ta thấy rất an tâm, không cần lo lắng gì hết."

 

Kiều Tam Nương mỉm cười: "Đã là người được đại nhân và phu nhân tin tưởng, thì chắc chắn không có vấn đề. Nhưng ông ấy không có tên sao? Ngươi cứ gọi là thúc thúc mặt sẹo, thật chẳng lễ phép chút nào."

 

Hoán Nhi làm nũng nói: "Ta chỉ nói với nương thôi, chưa hề gọi trước mặt người ta. Nhưng hình như ta nghe đại nhân gọi ông ấy là sư huynh, thỉnh thoảng còn gọi là Ảnh Thất."

 

"Ảnh Thất..." Kiều Tam Nương khẽ lặp lại cái tên ấy.

 

Trên mái nhà, khi nghe chính miệng nàng gọi tên mình, vành mắt Ảnh Thất liền nóng lên.

 

Hoán Nhi nghe mẹ lẩm nhẩm cái tên đó, bỗng cười hì hì:"Nương, nương lúc ngủ mơ cũng gọi chữ 'Thất' nữa đó."

 

Kiều Tam Nương nghe vậy, gò má khẽ đỏ lên, nói: "Ngươi ngủ say như vậy, làm sao biết ta nói mớ."

 

"Hồi trước khi mình còn thuê phòng trong căn lán nhỏ, nương nhận làm mấy việc một lúc, ngày nào cũng giặt giũ quần áo mệt đến rã rời, thân thể lại không khoẻ, nên hay nói mớ. Trong mơ cứ gọi mãi cái tên đó."

 

Kiều Tam Nương giả vờ giơ tay định đánh: "Cái hài tử này, dám chọc ghẹo nương."

 

Hoán Nhi tránh khỏi móng vuốt của mẫu thân, rồi ôm lấy vòng eo thon của Kiều Tam Nương từ phía sau: "Nương đang gọi tên cha phải không? Cha tên Tiểu Thất sao?"

 

Vốn còn mang chút u buồn, nhưng khi nghe đến hai chữ "Tiểu Thất", Kiều Tam Nương bật cười khúc khích: "Ai nói với ngươi cha ngươi tên Tiểu Thất? Cha ngươi xếp hàng thứ bảy-"

 

"Chả trách lúc ngủ nương cứ gọi là Thất lang—"

 

Kiều Tam Nương lại vặn mình định đánh nàng lần nữa.

 

Trên mái nhà, nước mắt đã làm nhòe khuôn mặt Ảnh Thất, mũi cũng nghẹt lại, hắn đưa tay áo lên lau, vô tình kéo động mảnh ngói trên mái, một mảnh ngói trượt xuống, rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng giòn tan.

 

Bầu không khí ấm áp trong nhà bếp lập tức bị phá vỡ, Kiều Tam Nương phản xạ có điều kiện, kéo nữ nhi ra sau lưng, căng thẳng cao giọng quát: "Ai-"

 

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, một bóng người gầy cao đứng ngay ngưỡng cửa.

 

Hoán Nhi thò đầu ra, mắt sáng rỡ, gọi một tiếng: "Thúc thúc mặt sẹo!"

 

Không ngờ nương nàng lại đứng chôn chân tại chỗ.

 

Ảnh Thất không thể nhẫn nhịn thêm nữa, bước một bước vào trong, gọi lớn: "Tam Nương-"

 

Lúc này Kiều Tam Nương mới bật khóc thành tiếng.

 

"Thất lang, thật sự là ngươi!"

 

Chưa dứt lời, nàng đã lao ra, nhào vào vòng tay cao gầy kia.

 

Ảnh Thất như ôm được báu vật, siết chặt nàng vào lòng, nam tử cao bảy thước, lúc này nước mắt tuôn rơi như mưa.

 

----

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-12 16:52:15 đến 2023-09-13 18:35:07.

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Say Rượu Tham Thiền 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Nguyên Tử Nhóc Con 1 cái;

 

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Ngô Đậu 20 bình; Tiểu P, Cửu Ngạn, Tam Ca Ca Ý Trung Nhân, mỗi người 5 bình; @ Toàn Nghệ 3 bình; Tiểu Đơn Giản Hay Không, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, mỗi người 2 bình; Tiểu Sư Tử, Happy, Moraynia, 50479772, mỗi người 1 bình;

 

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.