Hoán Nhi đứng bên bếp lò nhìn cảnh tượng trước mắt, vốn là hài tử lanh lợi, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra nàng cũng có cha, mà còn là một người cha lợi hại như vậy, càng nghĩ tim càng đập thình thịch, cha đã quay về, vậy mẫu thân sẽ không còn phải lén lút âm thầm rơi lệ, sẽ không còn ai bắt nạt hai mẫu tử cô độc của họ.
Thật là tốt quá!
Sau khi Kiều Tam Nương và Ảnh Thất ôm nhau khóc một trận thảm thiết, cảm xúc mới dần ổn định lại, lúc này mới nhớ ra nữ nhi vẫn còn đứng bên cạnh, đỏ mặt đẩy phu quân ra, quay sang bảo Hoán Nhi: "Hoán Nhi, qua đây bái kiến cha ngươi đi."
Ảnh Thất cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chữ "cha" đối với Ảnh Thất mà nói, thực sự vừa mới mẻ vừa quý giá, ngày trước khi Kiều Tam Nương vừa mang thai, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khi đó chưa từng nghĩ xa đến vậy.
Từng ngỡ đã mất đi hai mẫu tử họ, tất cả đều tan biến, chỉ cần nghĩ đến chữ "con", hắn đã đau đến thấu tim gan, làm sao dám mơ tưởng đến chữ "cha".
Giờ nhìn tiểu cô nương trước mặt, khát khao trong lòng khiến người nam nhân vốn điềm tĩnh như hắn cũng có chút run rẩy, lại mang theo một chút bối rối.
Hôm qua còn là kẻ độc thân khô khan, hôm nay đã thành phụ thân có nữ nhi.
Tim cũng đập nhanh hơn, lòng bàn tay bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918680/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.