Vẫn là chỗ cũ lần trước.
Tân Tể đến đúng hẹn, trên mặt lộ ra nụ cười chắc thắng, chưa vào cửa đã quay sang tùy tùng bên cạnh nói: "Đừng nhìn có người ra vẻ thanh cao, thật ra chỉ là bạc chưa đủ. Như cái tên Tôn Cẩm đó, ta vừa nói sẽ phong cho hắn chức đô úy, hắn chẳng phải lập tức đồng ý rồi sao?"
Tùy tùng gật đầu: "Có Tôn Cẩm ở trong bọn họ làm kẻ khuấy phá, đến lúc bắt được tên sát thủ kia, cho dù Thu Thực có giỏi giang đến đâu, không ai giúp hắn, xem hắn còn dương dương tự đắc được không!"
Tân Tể nói: "Tôn Cẩm nói hài tử kia đã bị bắt rồi, lát nữa sẽ mang đến trước mộ các huynh đệ mà tế. Một tiểu nha đầu mà dám xoay mòng mòng ba mươi huynh đệ của chúng ta, thật sự là không thể dung thứ, lần sau bắt được tên sát thủ đó, ta nhất định lăng trì hắn."
Vừa nói vừa đi đến trước cửa, tùy tùng đi trước gõ cửa.
Không ngờ cửa không khóa, chỉ khẽ đẩy là mở ra.
Tân Tể thấy vậy, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an.
Chờ hai người bước vào phòng, chỉ thấy Tôn Cẩm ngồi quay lưng về phía họ trên ghế.
Tân Tể lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Người đâu? Nha đầu kia, mang đến chưa?"
Tôn Cẩm không đáp. Tân Tể thấy lạ, ra hiệu cho tùy tùng tiến lên xem. Tên tùy tùng rón rén đi tới, nhẹ nhàng chạm vào vai Tôn Cẩm. Chỉ một cái chạm, cái đầu đang yên đang lành trên cổ liền rơi phịch xuống, lăn lông lốc đến bên chân bàn.
Phần cổ chỉ còn một nửa, vết chém sắc ngọt như dao cắt.
Tên tùy tùng hoảng sợ hét lên thất thanh, Tân Tể cũng lùi mấy bước, rút kiếm ra phòng bị.
Hai người không nói lời nào, căn phòng chợt trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Lắng nghe kỹ hơn, lại nghe thấy tiếng "tí tách" như nước nhỏ giọt, phát ra từ trong chiếc tủ bên cạnh.
Tùy tùng theo hiệu lệnh của Tân Tể, đâm kiếm vào khe tủ rồi cạy ra.
Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn hồn bay phách tán.
Trong tủ rõ ràng là hai chồng đầu người xếp gọn gàng, có mắt nhắm nghiền, có mắt trợn trừng, biểu cảm kinh hoàng đông cứng trên từng gương mặt. Những cái đầu này như vừa mới bị chém xuống khỏi xác, máu tươi còn đang nhỏ giọt. Âm thanh tí tách vừa nghe chính là máu rỉ ra từ khe tủ rơi xuống đất. Rợn tóc gáy.
"Chủ công--" tên tùy tùng gọi.
Tân Tể tra kiếm vào vỏ, nắm tay đập mạnh lên bàn, nói: "Tôn Cẩm đã bại lộ, rút!"
Thế là hai người kia không còn nấn ná, vội vàng lao ra khỏi cửa.
Chẳng bao lâu sau, cửa sau căn nhà mở ra, Thượng Quan Lễ xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Đây là điều hắn đã hẹn trước với Tôn Cẩm: mỗi lần Tôn Cẩm gặp mặt Tân Tể xong, đợi hai người kia rời đi thì hắn mới vào phòng.
Thấy Tân Tể và tên tùy tùng hấp tấp rời đi, Thượng Quan Lễ lúc này mới từ cửa sau bước vào.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến vị Thế tử Thành Vương này, vốn quen sống an nhàn sung sướng dựng tóc gáy, cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn, suýt nữa thì nôn tại chỗ.
Tùy tùng canh ngoài cửa nghe thấy hắn kêu lên, lập tức lao vào phòng.
Nhìn thấy đầu người dữ tợn của Tôn Cẩm bên chân bàn, cùng tủ đầu người đẫm máu, hắn cũng không khỏi sợ hãi thất sắc.
"Thế tử --"
"Đỡ ta xuống trước, mau rời khỏi chỗ này."
Hai tên tùy tùng vội bước lên đỡ hắn, nhanh chóng dìu hắn rời khỏi sòng bạc. Đợi đến khi trở về chỗ trú ẩn, tùy tùng vội hỏi:
"Thế tử, chẳng lẽ Tân Tể phát hiện Tôn Cẩm là người của ta nên ra tay giết hắn?"
Thượng Quan Lễ lắc đầu: "Đám đầu người trong tủ kia, không cần nói cũng biết là người dưới tay Tôn Cẩm. Dưới tay hắn có những ai, Tân Tể chưa chắc đã moi ra hết, chỉ có người trong nha môn Phong Nhạc mới biết rõ."
"Ý ngài là Thu Thực?"
"Đúng vậy. Chuyện này chắc chắn là do Thu Thực làm, chỉ là không rõ Thu Thực nhận ra Tôn Cẩm hợp tác với Tân Tể hay là với chúng ta, nên mới nổi cơn thịnh nộ mà trực tiếp chém người."
"Không ngờ một người trông nho nhã yếu ớt như Thu Thực lại có thể ra tay tàn độc đến vậy?"
Thượng Quan Lễ nghe vậy, bất giác nhớ tới chuyện Tôn Cẩm từng nói về mấy người nữ nhân phía sau lưng Thu Thực, lông mày chau chặt lại, trầm giọng nói: "Giờ không còn Tôn Cẩm, toàn bộ Phong Nhạc cho đến Tân Hội quận đều như một cái thùng sắt kín mít, e là khó mà tìm được kẽ hở để ra tay."
Tùy tùng chỉ đành an ủi: "Dù sao hiện giờ mục tiêu của Thu Thực cũng đang đặt vào Tân Tể, hai bên chắc chắn không thể dung nhau lâu dài, ta chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đấu là được."
Thượng Quan Lễ gật đầu: "Tạm thời chỉ có thể như thế."
Đúng lúc này, lại có người tới báo: Trương các lão đã cáo lão hồi hương, đang trên đường đến Lịch Châu.
Thượng Quan Lễ sững người. Có lẽ do ảnh hưởng bởi Trương Yên, hắn đối với Trương gia vốn không mấy thiện cảm, cũng cảm thấy đối phương với hắn cũng chẳng thân thiết gì. Giờ không còn Trương Yên đứng giữa làm cầu nối, giữa hai bên lại càng giống như nhìn nhau đã thấy ngứa mắt.
Hắn cau mày nói: "Lịch Châu có gì tốt, sao từng người từng người cứ đổ dồn về đây?"
Tùy tùng nói: "Có lẽ chỉ vì Thế tử phi ý thần là, vì chất nữ ông ta ở đây. Kinh Đô chẳng còn thân thích, nên mới đến nương tựa chất nữ."
Thượng Quan Lễ hừ một tiếng, "Ta thì thấy lão già kia đánh hơi được cơ hội ở đây, e là Thu Thực đã lọt vào mắt ông ta, cố tình đến tận nơi xem xét. Không chừng còn thật sự để mắt đến hắn, rồi ra tay nâng đỡ lên làm người đứng đầu. Như thế cũng tiện báo thù kẻ đã ép ông ta cáo quan rút lui."
"Hừ, hai tổ tôn nhà này đúng là gan to bằng trời, đây rõ ràng là công khai tạo phản, công khai đoạt lấy giang sơn đế vương, thật sự là bất trung bất nghĩa! Hắn còn là nguyên lão hai triều, nhi tử hắn còn hy sinh nơi sa trường để bảo vệ Đại Diễm, vậy mà nay tuổi đã cao lại không màng thanh danh cuối đời mà làm ra chuyện phản loạn như thế này, thật đáng khinh bỉ." Thượng Quan Lễ mắng lớn.
Người dưới nghe vậy đều không dám lên tiếng.
...
Tháng Tám, Trương các lão vẫn còn trên đường đi, còn ở Đại Hà thôn thì Tô Học Lâm lại vừa đón sinh thần.
Từ lần trước cãi nhau to với Thu Mộng Kỳ, ông không đến thư viện, càng nghĩ càng tức, dứt khoát quay về Đại Hà thôn làm ruộng.
Ông giận vì Thu Mộng Kỳ nói cả nhà ông giờ sống dựa vào nữ nhi, không phải tòng quân cũng chẳng phải nộp thuế, chẳng biết khổ cực của bá tánh là gì, nên ông quyết định quay về làm nông dân chân lấm tay bùn, một nửa vì tức, một nửa cũng là để kiểm chứng xem lời nàng nói đúng không.
Giờ đến sinh thần, ông cũng không muốn quay về trong thành tổ chức.
Nhi nữ cùng nhà nhị gia đành phải gác việc lại, kéo nhau về Đại Hà thôn mừng thọ cho ông.
Tuy ngoài miệng ông nói không muốn tổ chức, nhưng thấy người thân tề tựu đông đủ, trong lòng vẫn rất vui.
Thu Mộng Kỳ tuy từng cãi vã to với ông, nhưng dù gì cũng là tiểu tế lớn trong nhà, ngày quan trọng thế này sao có thể vắng mặt.
Huống hồ, mắng thì mắng, đó là do khác biệt về quan điểm, máu mủ tình thâm giữa ông và Vận Vận vẫn còn đó, tuyệt giao thì không đến mức, những việc hiếu kính quan tâm cần có cô vẫn chu đáo đầy đủ.
Không chỉ vậy, hai tỷ muội Trương Yên, ba tỷ muội Triệu Nhuế và Đới Yến cũng tới, còn có ba huynh muội Hứa Tĩnh Trung và Lý Tịnh Đồng. Một thời gian ngắn mà trong nhà tụ họp đủ loại thiếu nữ thướt tha và đám thiếu niên trai tráng.
May mà tháng trước Thu Mộng Kỳ đã cho đội công trình tới xây lại một tiểu viện mới ở Đại Hà thôn, nếu không nhiều người đến như vậy e là không có chỗ ngồi.
Thế nhưng Tô Học Lâm lại rất cố chấp, dù Thu Mộng Kỳ có xây viện mới cho ông, ông cũng không chịu dọn vào ở, vẫn nhất quyết ở trong túp lều tranh từ ngày đầu dọn về đây, vì chuyện này mà Cố thị đã mắng ông không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ông cứng đầu như thế, bà cũng hết cách.
Giờ Trường Ninh và Trường Việt đều học trong thành, nhiệm vụ chính của Cố thị hiện tại là chăm sóc hai hài tử, tâm trạng tốt thì về thăm ông một chuyến, tâm trạng không tốt thì khỏi về, để ông già này một mình ở quê trồng trọt, muốn tự ngược thế nào thì cứ tự nhiên, bà chẳng thèm quan tâm, khỏi nhìn cho bực.
Hôm nay Tô Học Lâm thấy nhiều con cháu tụ họp, tâm trạng tốt hơn hẳn, gương mặt suốt mấy ngày qua cứ nhăn nhó cũng giãn ra được một nụ cười nhẹ.
Chỉ là khi đối mặt với Thu Mộng Kỳ thì vẫn còn mang một chút không được tự nhiên.
Thu Mộng Kỳ thì không nhỏ nhen như ông, vẫn chuẩn bị lễ vật kỹ càng, hành lễ bái thọ, trình tự chu đáo không chê vào đâu được.
Trương Yên và Triệu Nhuế dẫn theo đám hậu bối khác cũng lên trước chúc thọ, trò chuyện vài câu với ông.
Tô Học Lâm nghe nói Trương các lão sắp đến Lịch Châu thì giật mình hỏi: "Gia gia của ngươi không ở kinh thành giúp hoàng thượng xử lý chính sự, sao lại vượt đường xa đến tận Lịch Châu này, chẳng lẽ có việc quan trọng hơn sao?"
Trương Yên lắc đầu đáp: "Không phải, gia gia lần này là cáo lão hồi hương, nhàn rỗi không việc gì nên muốn đi du ngoạn một chuyến."
"Cáo lão hồi hương?!" Tô Học Lâm càng bất ngờ.
Trương các lão tuy tuổi đã cao, nhưng làm thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề, sao đột nhiên lại cáo quan?
Trương Yên thấy Tô Vận không kể chuyện Kinh Đô cho cha mình, liền đem tin tức Doãn Tây Hầu gửi đến trước đó kể lại cho ông nghe rõ ràng: "Thu đại nhân và Lý thứ sử vất vả gom được hai mươi vạn lượng bạc cứu tế, vốn định chuyển đến Dự Châu để cứu nạn, không ngờ nửa đường bị cướp mất, đem nộp vào hoàng cung. Nay địa cung Vĩnh Lăng đã sắp xây xong, vẫn còn thiếu khoảng bốn mươi vạn lượng, hai mươi vạn kia chính là để lấp vào chỗ thiếu đó. Gia gia lo lắng cho dân bị nạn ở Dự Châu, có nói vài lời, liền bị ép rời khỏi Nội các, mất mũ ô sa."
Tô Học Lâm nghe xong, vừa chấn động vừa thấy trong lòng không dễ chịu.
Trương Yên lại nói tiếp: "Hoàng đế còn nói rõ, nay Nội các trống một ghế, chỉ cần là quan viên từ tứ phẩm trở lên, ai có thể đưa ra hai mươi vạn lượng để bù vào phần thiếu cuối cùng của địa cung Vĩnh Lăng, thì sẽ được vào các, phong làm tể tướng."
"Cái gì!" Tô Học Lâm kinh hãi, giọng cũng cao vút lên.
Trương Yên thấy Thu Mộng Kỳ và Tô Vận quay sang nhìn, liền khẽ lắc đầu với hai người.
Tô Học Lâm đấm ngực giậm chân, giọng đầy đau xót: "Sao lại ra nông nỗi này."
"Giờ cả Đại Diễm đã rách nát khắp nơi, có vá cũng không nổi, trừ khi phá cũ lập mới, nếu không vết thương này chỉ càng lúc càng thối rữa, người chịu khổ vẫn là dân chúng mà thôi."
Tô Học Lâm lại hỏi: "Trên triều đình bao nhiêu văn võ bá quan, chẳng lẽ không ai đứng ra khuyên can bệ hạ sao?"
Trương Yên lắc đầu.
"Lục hoàng tử thì sao, hắn nay danh tiếng vang xa, cũng nên vì dân mà tranh một chút chứ!"
"Trên triều ai nấy đều lo sợ, Lục hoàng tử cũng không ngoại lệ."
Tô Học Lâm bực bội vỗ trán, không ngừng thở dài.
Cố thị đúng lúc bước tới nói: "Ông giờ chỉ là một lão già làm ruộng, cả ngày rỗi hơi đi hóng mấy chuyện này làm gì, thiên hạ ra sao thì liên quan gì đến ông."
"Bà là lão phụ nhân nông cạn-" Tô Học Lâm theo thói quen mắng, nhưng chưa kịp nói xong thì xung quanh đã có mấy cặp mắt đồng loạt nhìn sang, lập tức ngậm miệng.
Hiện trong phòng có đến hai phần ba là nữ nhân, tính ra thì những nữ nhân này còn lợi hại hơn cả đám nam nhân.
Cố thị trừng ông một cái, kéo Trương Yên sang một bên, hỏi về thời gian cụ thể Trương các lão sẽ đến.
Nói cho cùng vẫn là vì đại chất tử Tô Trường Bình.
Trường Bình năm nay đã mười bảy, cùng tuổi với Trương Nhiễm muội muội của Trương Yên, hai đứa trẻ hiện giờ tình đầu ý hợp, để lâu thêm cũng không hay.
Trước đây cảm thấy ông của Trương Nhiễm là các lão đương triều, còn nhà mình lại là tội thần bị biếm chức, thân phận khác biệt một trời một vực, mở miệng cũng khó.
Nhưng giờ Trương lão đã rời chức, ngoài mặt là cáo lão, thực tế cũng là bị hoàng đế giận mà bãi quan, hai tỷ muội dâu mới lại động tâm, kéo Trương Yên tới dò ý.
Trương Nhiễm hiện giờ toàn tâm toàn ý với Tô Trường Bình, Trương Yên ngày nào cũng ăn ở chung với muội muội, sao không hiểu rõ tâm tư của nàng.
Huống chi lại có quan hệ giữa Tô Vận và Thu Mộng Kỳ làm cầu nối, nàng cũng mong được thắt chặt thêm mối quan hệ này.
Hơn nữa nàng đã từng gặp Tô Trường Bình mấy lần, thấy hắn thật thà chững chạc, làm việc rõ ràng đâu vào đấy, nay đang giúp Tô Vận quản lý sản nghiệp, có xu hướng vươn lên, tiền đồ rộng mở.
Ngược lại thì muội muội mình cả ngày nháo loạn, ầm ĩ, có xứng với người ta không còn là chuyện phải cân nhắc.
Vì vậy nàng cười nói: "Chuyện này ta đã biết, đợi gia gia đến Lịch Châu, ta sẽ bàn lại với người, sau đó cho người một câu trả lời chắc chắn."
Cố thị nghe được nàng đồng ý, trong lòng cũng yên tâm, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng nói: "Thế là tốt, tụi nhỏ đã có tình ý, cũng hơn là mấy cuộc hôn nhân sắp đặt chẳng biết đầu đuôi."
Trương Yên tất nhiên cũng đồng ý với quan điểm ấy.
Sau khi Cố thị giải quyết xong tâm sự, ánh mắt lại không nhịn được dõi theo bóng nữ nhi, nhìn vòng eo thon gọn và bụng phẳng lì kia, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đến sau bữa ăn, bà mới kéo nàng vào phòng nhỏ, hỏi: "Vận Nhi, dạo này nguyệt sự của ngươi có đều không?"
Tô Vận vừa nghe đã biết mẹ đang nghĩ gì, liền an ủi:"Nương, ta và Mộng Kỳ mới thành thân hơn ba tháng, bình thường nàng lại bận, gặp nhau cũng không được mấy lần, sao mà nhanh được, với lại bây giờ còn nhiều việc phải lo, thật sự chưa tính đến chuyện đó."
Nàng không biết đến lúc Thu Mộng Kỳ công khai thân phận, phụ mẫu sẽ phản ứng thế nào.
Cố thị vội nói: "Chính vì gặp nhau ít, càng nên có thai sớm, như vậy cũng dễ giữ được lòng hắn."
Tô Vận bật cười khẽ: "Nương cứ yên tâm, lòng nàng, ta giữ rất chắc."
"Nha đầu này, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi lại đùa giỡn với ta."
"Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng nắm bắt thời cơ với nàng, nương đừng lo."
___
Editor sau khi đọc xong: cha Tô Vận ko giúp ích gì nhưng cũng kh cản trở gì đâu nè.
Tác giả có lời muốn nói:
Tháng này vẫn còn một nửa nữa đấy.(:з」∠)
Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 2023-09-13 13:58:48 đến 2023-09-14 17:09:45~
Cảm ơn các thiên thần đã tặng lựu đạn: Lục Ngô, nhamtieu mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên thần đã tặng mìn: Nguyên Tử Tiểu Bất Điểm 2 quả; Tuyệt Giao Một Phút, Tiểu Gia, yuyuyu, Cung Hựu Hy, Theone, Đại Đại Xung Da mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các thiên thần đã tưới dinh dưỡng: Vu Tâm 25 chai; Cá Mặn Không Muốn Lật Người 20 chai; Bé Bus 19 chai; Mùa Đông Của Quýt 12 chai; Whale Fall, Evan Điền mỗi người 10 chai; Mộc Dịch Dương, tokuisuzuko mỗi người 9 chai; Đệ Ngũ Ưu 8 chai; @Huyền乂 6 chai; Kéo, Cửu Diễn mỗi người 5 chai; Tư Đồ Dật, Theone mỗi người 2 chai; 29971816, Moraynia, Bước Lang Thang, Tiểu Tiểu Đồng, 50479772, Xin Hãy Tôn Trọng Thành Quả Lao Động Của Tác Giả, happy mỗi người 1 chai;
Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mình sẽ tiếp tục cố gắng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.