Khúc 1: Cha và con gái
An là đứa trẻ tự lập, không cần mẹ sai việc, có thể bố trí tốt những gì cần làm trong một ngày. Vẻ ngoài thì sôi nổi bộp chộp, nhưng thực chất là một đứa bé vô cùng dễ thẹn.
Vĩnh Gia về nhà một tháng, con bé vẫn hay lỉnh đi, rất ít khi chịu ở nhà, tạo cơ hội để cho hai cha con hiểu nhau.
Một hôm, đã buộc trâu vào chuồng xong, An tò mò nép tại vách, liếc vào gian phòng của cha mẹ, thì thấy Vĩnh Gia đang đứng bên bàn nhỏ, bàn tay rất đẹp đang đĩnh đạc đưa bút trên nền giấy. Con bé quên hẳn sự ngượng ngùng, công nhiên ngó vào xem cha viết gì.
- An, vào đây con – Vĩnh Gia vẫy tay gọi con gái, không quên hé ra một góc để con thỏ tự chui vào bẫy.
An nhìn cha, lại nhìn tờ giấy, sự hiếu kỳ chiến thắng áp đảo, nhanh chân bước vào. Trên tờ giấy là ba chữ nét phong nhã, cứng cáp, rất đẹp.
- Là tên con – An khẳng định.
- Con biết chữ ư? – Vĩnh Gia giật mình nhìn con gái, cũng chưa bao giờ thấy con bé đi học.
- Là mẹ dạy con, mẹ biết rất nhiều, khi rảnh sẽ dùng chạc cây dạy con viết chữ - Con bé nhìn thẳng vào Vĩnh Gia – cha rất giàu phải không ạ?
- Sao con lại nghĩ thế?
- Vì cha mua được giấy, bút. Ở thôn ta, chỉ có mấy đứa nhà giàu được lên huyện học là có, bọn chúng khoe rằng giấy, bút của chúng giá ngàn vàng…Nói xong, con bé còn làm biểu tình bĩu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-lam-tam/409642/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.