Tấm những tưởng, người đàn ông này tìm về với cô, xem cô như bến đỗ cuối cùng, đã là điều đáng ngạc nhiên nhất. Đâu biết, ông còn mang tới cho cô một bất ngờ không tưởng như thế.
Gian nhà vừa mới dựng, được mọi người chung tay dọn dẹp sạch sẽ, còn thơm mùi bùn đất, rơm rạ, bày biện thêm chiếc giường, chiếc bàn nhỏ, treo vài chữ hỉ đỏ thắm là đã tràn ngập không khí tân hôn.
Vĩnh Gia chỉnh trang ban thờ, lại lấy ra từ tay nải một chiếc bài vị nhỏ đã cũ, sơn đen bong tróc nhiều chỗ, đầy vẻ cung kính đặt lên chính giữa, xong kéo tay Tấm cùng nhau quỳ xuống:
- Đây là bài vị của mẹ đẻ ta, bà cả đời sống cực khổ, đến khi chết cũng không danh, không phận. Ta đã định khi thành…sẽ truy phong cho bà nhưng không được...Nay ta đã hiểu ra, đã buông được tất cả, nguyện một đời còn lại làm đôi phu thê sống nắm tay, chết chung mồ cùng em. Em hãy cùng ta lễ mẹ, cho mẹ biết mặt con dâu của mẹ, để mẹ ngậm cười nơi chín suối. Từ đây, ta bỏ họ hoàng tộc, chính thức lấy họ mẹ là Lê, sau này con cái chúng ta cũng theo họ này mà nối dòng…
Tấm theo Vĩnh Gia, dập đầu quỳ lạy bài vị người quá cố, tay chắp trước ngực thành kính thưa:
- Con tên Nguyễn Thị Tấm, xin được làm con dâu mẹ, nguyện từ nay cùng Lê Vĩnh Gia chàng trở thành phu thê, chăm sóc, yêu thương lẫn nhau, cùng nhau kính hiếu với mẹ.
Hai người lễ bái xong, nhìn sang nhau, trong mắt hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-lam-tam/409643/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.