Liêu Thừa Phong biểu tình mỏi mệt, cưỡi hỏa Vân Kim Sí, phong trần mệt mỏi chạy về phủ thành chủ.
Lúc này ông lại tay không mà về, cho dù ông đã nghĩ mọi cách để cướp được chìa khóa của bí cảnh Phù Vân, cửu tử nhất sinh xông xáo một hồi, nhưng lại vẫn chẳng có thu hoạch gì cả.
Tố Căn Hoa quả thật quá mức trân quý, khả ngộ bất khả cầu, nghĩ tới tôn nhi của ông, Liêu Thừa Phong vừa thương tiếc lại vừa bất đắc dĩ, tôn nhi của ông thông minh tuyệt đỉnh, vì sao nó lại....
Trong lòng Liêu Thừa Phong dâng lên từng trận tức giận, nếu không phải tại những thế gia kia, con của ông rõ ràng có thiên phú Địa cấp hạ phẩm, sao lại chỉ tấn giai đến Võ Hồn rồi không thể tiến thêm, cuối cùng lại ra đi trước ông một bước, hiện giờ làm hại tôn nhi của ông cũng...
Liêu Thừa Phong nộ khí đằng đằng, nhưng mà, thù oán năm xưa, ông cũng đã báo hết rồi, giờ có oán hận thì cũng chẳng còn ai để oán, đột nhiên...
Ánh mắt Liêu Thừa Phong chợt trầm xuống, mới vừa bước vào địa phận phủ thành chủ, ông liền phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, trong phủ thành sao lại nhiều thêm hai vị Võ Sư, hơn nữa còn đang gây khó dễ tôn nhi.
Liêu Thừa Phong quan tâm quá ắt sẽ loạn, hoàn toàn quên mất phủ thành chủ cũng có Võ Sư tọa trấn, ông chỉ nhìn thấy hai vị Võ Sư chặn đường tôn nhi, rõ ràng tôn nhi đã lắc đầu cự tuyệt.
" Hừ..." Liêu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/2313679/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.