Nhận thấy vài ánh mắt của thực khách chung quanh chuyển qua mặt mình, mặt Diệp Thạch nhất thời hồng hồng.
“ Câm miệng! ” Diệp Thạch quát to, trừng Mộ Thần.
Mộ Thần trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn Diệp Thạch, nói: “ Thạch Đầu, em đừng hung dữ với ta, ta tốt xấu gì cũng là… ”
Diệp Thạch thấy tầm mắt cổ quái mọi người chung quanh liền gấp gáp quát nhẹ: “ Câm miệng! Ngươi đi mau! Nếu lại không đi, ta đánh ngươi… ”
Mộ Thần quan sát sắc mặt Diệp Thạch rồi nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần quá nóng vội, “ Vậy em cầm tấm thẻ này đi, nhớ rõ là phải đi đó. ”
Diệp Thạch vốn muốn cự tuyệt, nhưng Mộ Thần đưa thẻ xong liền bước đi, Diệp Thạch đành phải phẫn nộ thu lại thẻ khách quý.
Trần Đạt thấy Diệp Thạch sắc mặt hồng hồng đi tới, nhưng bộ dáng lại không giống như bị đả kích, nhịn không được hỏi: “ Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia nói với con cái gì vậy? ”
“ Hắn mời con đi chung tới hội đấu giá, đây là thẻ khách quý hắn cho con. ” Ánh mắt Diệp Thạch hơi mơ màng, như lọt vào sương mù.
Trần Đạt nhìn tấm thẻ trong tay Diệp Thạch, không khỏi nhẹ kêu một tiếng.
“ Trần thúc, sao vậy ạ? ” Diệp Thạch hỏi.
“ Tấm thẻ này có vẻ không đơn giản! ” Trần Đạt nói.
“ Đương nhiên, tấm thẻ này là thẻ khách quý được phát hành số lượng có hạn của hội đấu giá Tế Nguyệt, hẳn là trong tấm thẻ này đã có nguyên thạch. ” Uông Luân chọt chọt vài cái trên tấm thẻ, tấm thẻ thủy tinh liền hiện ra trị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718059/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.