Tia nắng ban mai hơi lộ ra, Diệp Thạch từ trong thạch động đi ra, thăng cấp tứ tinh võ sư, làm cho tâm tình Diệp Thạch thực tốt, tốt đến độ cho dù nhìn thấy Hùng Uy, tâm tình Diệp Thạch vẫn tốt đẹp như cũ.
“ U, hai người các ngươi cư nhiên đều thăng cấp tứ tinhvõ sư? Ăn dược đi? ” Hùng Uy ôm hai tay, đánh giá Diệp Thạch cùng Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “ Đúng vậy! Ăn một viên, hương vị thực tốt, Mộ Thần nói nhiều nhất chỉ có thể ăn một viên, không cho ăn nhiều. ”
Hùng Uy: “ … ”
“ Nếu thực lực hai người các ngươi đều tăng lên, nói vậytrọng lượng củanhững tảng đá kia đối với các ngươi đã không còn tính khiêu chiến, các ngươi đi dọn đống kia đi. ” Hùng Uy nói rồi dương tay chỉ chỉ một đống đá nhìn đã thấy nặng kia.
Diệp Thạch đen mặt, vẻ mặt buồn bực.
“ Này không công bình, mỏ đá này nhiều người như vậy, ngươi vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm chúng ta? ” Diệp Thạch khó chịu nói, hắn mới không tin Trang Du sẽ ngoan ngoãn dọn đá đâu! Xú lão đầu này, rõ ràng nặng bên này nhẹ bên kia.
Hùng Uy sáng lạn tươi cười với Diệp Thạch, nói: “ Ta vì cái gì nhìn chằm chằm các ngươi? Bởi vì ta xem trọng các ngươi a! ”
Diệp Thạch nhìn Hùng Uy tươi cười, tức đến mức cả người phát run.
Mộ Thần kéo kéo tay Diệp Thạch, nói: “ Được rồi, đi thôi. ”
Diệp Thạch hung hăng mà trừng mắt nhìn Hùng Uy liếc mắt một cái.
“ Người này cùng Sư Tử Ngọc có một chân, cho nên hắn xem chúng ta không vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718206/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.