“ Mộ Thần, ngươi mua nhiều binh khí như vậy rốt cuộc muốn làm gì? ” Đi theo Mộ Thần trở lại biệt viện, Diệp Thạch nhịn không được hỏi.
“ Gần đây ta đang nghiên cứu tu văn thuật. ” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch không hiểu: “ Tu văn thuật? Đó là cái gì? ”
“ Dưới tình huống bình thường, khi minh văn bị khắc sai lầm thì sẽ rất khó chữa trị, nhưng mà, tại địa phương khác có một loại minh văn sư đặc biệt, gọi là tu văn sư, kỹ năng của bọn họ chính là chữa trị minh văn sai lầm. ” Mộ Thần giải thích.
Diệp Thạch đôi mắt sáng ngời, “ Ngươi là nói, ngươi có thể chữa trị minh văn trên đámbinh khí này? ”
Mộ Thần nhún vai, nói: “ Ta gần đây đang nghiên cứu, còn chưa có thử qua, có được hay không còn chưa biết. ”
Diệp Thạch: “ … ”
“ Dù sao minh văn trên đám binh khí này cũng đã bịhư rồi, phá hư thêm cũng không sao. ” Mộ Thần nhún vai nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “ Ngươi nói đúng. ” Cho dù bị hư đại bộ phận, thì hẳn là vẫn có thể thu hồi được.
Đem hơn mười binh khí gạt ra, Mộ Thần từ trong đó lấy ra một thạch chuỳ, thạch chuỳ này phẩm chất rất tốt, hao của Mộ Thần bảy mươi vạn nguyên thạch, phía trên có một bạo văn chưa hoàn thành.
Mộ Thần điều phối minh văn dịch, ở trên minh văn hạ xuống hai cái ký hiệu.
Trên phù chú là hai cái minh văn, một cái là phổ thông bạo văn, một cái khác là Mộ Thần căn cứ theo bạo văn nguyên bản mà cải biến một chút kết cấu, dùng vào việc chữa trị minh văn bạo văn khắc sai trên binh khí.
Diệp Thạch hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718253/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.