Vẻ mặt Diệp Thạch tràn đầy hoài niệm chơi đùa con dao găm trên tay, con dao găm này tên là Long Tuyền, có xuất xứ từ trong tay một vị luyện khí sư ở Huyền Phong đế quốc.
Nó chính là món quà mà năm đó Mộ Thần mua được trong buổi đấu giá, là vật mà Mộ Thần chính thức đưa cho y khi y mới chỉ gặp được Mộ Thần không lâu.
Với ánh mắt hiện giờ của Diệp Thạch, con dao găm này dùng vật liệu không tốt, cũng đúc quá thô ráp, một chưởng là nát.
Nhưng mà, bởi vì đây chính là món quà đầu tiên Mộ Thần đưa cho y, thế nên y vẫn luôn rất thận trọng trân quý.
Diệp Thạch nhìn con dao găm trên tay, một màn quá khứ chung với Mộ Thần hiện lên trong đầu, nước mắt không kiềm được rơi ra khỏi hốc mắt.
“ Mộ Thần, ngươi đang ở đâu?Bọn họ đều khi dễ Thạch Đầu.Thạch Đầu rất nhớ ngươi.Chừng nào ngươi mới tới tìm Thạch Đầu đây? ” Diệp Thạch lẩm bẩm, giọt lệ trong suốt rơi xuống trên thân dao găm.
Diệp Thạch gục đầu xuống, nỗi tưởng niệm trong lòng càng ngày càng tăng.
“ Diệp Thạch. ” Một trận tiếng đập cửa vang lên.
“ Vào đi. ” Diệp Thạch vội vàng lau khô nước mắt.
Hà Tĩnh Nguyệt đi vào mới phát hiện sắc mặt Diệp Thạch không đúng lắm, thế nhưng Hà Tĩnh Nguyệt cũng không có hỏi gì, “ Diệp Thạch, ngươi cũng đã tới đây lâurồi, có cần đan dược gì không?ỞTrung Châu có rất nhiều luyện dược sư lợi hại, cũng có rất nhiều loại đan dược có thể trợ giúp tu luyện đó. ”
Diệp Thạch lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “ Không cần, ta córồi. ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718428/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.