Sau khi trở về nhà, Vương Mạc Ngư chẳng có việc gì làm, bèn kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ ra ngồi nơi cửa, thẫn thờ ngẩn người. Triệu Thần thì mang y phục đã giặt sạch ra phơi lên giá, liếc thấy y đang thất thần ngồi đó, bất giác nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
Hắn cười cười với vẻ gian tà, sau đó rón rén bước tới sau lưng Vương Mạc Ngư, bất thình lình “òa” lên một tiếng.
Vương Mạc Ngư vốn đang ngẩn ngơ, bị hù đến nỗi lập tức ngã ngồi xuống đất, viền mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập.
Triệu Thần cũng không ngờ mình chỉ dọa một cái mà lại khiến y sợ đến thế, cuống quýt xin lỗi, còn muốn bế y dậy.
Nhưng Vương Mạc Ngư thực sự bị dọa không nhẹ, hoàn toàn không nể mặt hắn, đưa tay đẩy hắn ra, cả người co rút lại thành một cục nhỏ, nức nở bật khóc.
Triệu Thần thấy y bị dọa đến khóc thì càng thêm áy náy, vội vàng dỗ dành: “Tiểu Ngư Nhi, bảo bối, ngoan bảo, xin lỗi mà, đều là lỗi của vi phu, vi phu nhận lỗi với ngươi. Không thì ngươi đánh vi phu vài cái cho hả giận cũng được, đừng khóc nữa mà.”
“Hu hu hu, người ta không cần, người ta quyết định sau này sẽ ghét tướng công rồi!” Hiển nhiên Vương Mạc Ngư chưa hề nguôi giận.
“Ngoan bảo đừng ghét vi phu mà, ngươi muốn gì, muốn làm gì thì cứ nói, vi phu đều đáp ứng ngươi, được không?”
“Vậy... vậy để ta nghĩ đã, à! Có rồi! Hì hì, hôm nay không phải tướng công phải lên trấn làm việc sao? Trên đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-yeu-tieu-phu-lang/2749994/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.