Di nương nói với Tô Hinh Nhi:"Tam tiểu thư sao lại khóc thương tâm như vây? Đỗ di nương có trò chơi rất vui, chơi cùng tam tiểu thư được không? "
Tô Hinh Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, phẫn nộ quát: " Ngươi thứ tiện nhân, ngươi đến làm gì hả? Cái thứ tiểu tiện nhân kia cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Đỗ di nương lập tức nói: " Đúng vậy, tứ tiểu thư không phải là người tốt, là đồ hạ tiện. Tam tiểu thư là tốt nhất."
Tô Hinh Nhi thấy có người giúp nàng ta mắng Tô Mạt, lại còn là nương ruột của Tô Mạt, thoáng cái lên tinh thần: " Ngươi qua đây, mắng nó cho ta."
Tô Hinh Nhi rút ra khăn tay, cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hinh Nhi: " Không chỉ chửi mắng, còn làm hình nhân trù yểm nàng ta, làm cho nó vạn kiếp không siêu sinh."
Tô Hinh Nhi lập tức nín khóc cười: " “ Nhanh, mau nhanh lên!"
Đám nô tài nhìn thấy Đỗ di nương nịnh hót như vậy, liền khinh thường coi rẻ nàng ta ra mặt.
Đỗ di nương cũng sợ bản thân biểu lộ ra quá tận tâm, còn không quên vờ vĩnh cầu xin giúp Tô Mạt, xin Tô Hinh Nhi đừng có kiến thức nông cạn như bà ta mà làm thế.
Chỉ là khi nguyền rủa lên, cái miệng lại không hề kiêng dè, rất ra sức chửi mắng.
Lúc đó Tô Mạt bị Tô Nhân Vũ bế, hoảng hốt như quay lại lúc nhỏ, lúc đó cha rất bận rộn, khó kahwn lắm mới về nhà một lần, mỗi lần về đều bế nàng không dời tay, hai cha con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357145/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.