Đám người Trương Đại Quý nhìn nhau cười, bắt đầu yên tâm ăn uống thả cửa.
Đột nhiên vợ chồng hai người cảm thấy không đúng a:“Ôi, tại sao đầu ta choáng váng?”
Phù phù một tiếng, ngã ngửa một cái đổ sập xuống đất.
Năm người Lưu Hắc Hổ bọn họ cũng có hai người hôn mê bất tỉnh.
Còn có Lưu Hắc Hổ cùng thân nhất tín hai cái, mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng cũng còn không có sự.
Lưu Hắc Hổ nhìn A Lí đã hôn mê, Tô Mạt mơ mơ màng màng, một tiểu nha đầu không có gì đáng sợ, hắn thở phì phì tiến đến vả một bạt tay vào thủ hạ của hắn:“Không phải hạ dược mê bọn chúng sao? Ngươi thế nào ngay cả chính mình cũng hạ dược.”
Tô Mạt vụng trộm cười.
Thủ hạ kia oan uổng muốn chết a, hắn rõ ràng đã cho mê dược vào trà rượu thức ăn bên phía Tô Mạt, nhưng tại sao ngay cả bản thân người hạ dược cũng mê man kìa?
Lưu Hắc Hổ đứng dậy, thoáng cái đã nhấc Tô Mạt lên, hung dữ trừng mắt với nàng:“Tiểu nha đầu, nói! bạc của các ngươi cất ở đâu, không nói ta giết ngươi.”
“Loong coong” một tiếng, hắn rút chủy thủ ra, trước mắt Tô Mạt phát sáng choang.
Tô Mạt sợ Tĩnh thiếu gia phá hư chuyện tốt của nàng, vội hỏi:“Không có việc gì, không có việc gì, tiền dễ nói chuyện. Thiếu gia ta bảo ta cất bạc ở tiền trang. Hắn bệnh rất nặng tạm thời không trở về nhà, chúng ta đem năm vạn lượng bạc hóa cất ở đó, về sau ở nơi đây mở cửa tiệm.”
Lưu Hắc Hổ ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357380/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.