Nàng buồn bã nói:“Ngươi nhìn ta đi. Ta đâu có thống khổ.”
Nàng hẳn là người đáng phải thống khổ mà, cứu người khác mà cũng xuyên qua tới đây, chẳng những mất đi thân nhân, còn mất đi hoàn cảnh sinh tồn quen thuộc.
Đi vào một địa phương hoàn toàn mới.
Đây là điều nàng không thể nói cho hắn biết, hắn không thể lý giải, cũng sợ hắn nghi hoặc quá mức.
Cứ để chính nàng giữ cái bí mật này đi.
Trong thân thể Hoàng Phủ Cẩn có sự đau xót cùng tức giận cũng đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại sợ, có thể có một ngày hắn không thể khống chế chính mình hay không, nếu hắn gây thương tổn cho nàng, hắn phải làm sao đây?
Hắn thật cẩn thận ôm lấy nàng, nếu hắn thật sự không tốt, nàng xứng đáng có được điều tốt hơn.
Nhưng là, hắn từ bỏ được sao?
Ngực hắn giống như bị người ta dùng đao khoét vậy.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi nói ta một chút đi, hắn nói gì với ngươi? Sau này chúng ta cùng nhau tìm cơ hội trả thù lại.”
Hoàng Phủ Cẩn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói:“Không có gì chúng ta không nói tới hắn nữa. Đi xem ta chuẩn bị phòng cho nàng.”
Hắn ôm nàng, phi thân xuống, mũi chân nhún qua hòn giả sơn và trên hàng rào cây xanh, rồi nhảy vọt hướng về phía hậu viện.
Là một tòa viện hoa cỏ cây cấy sum suê, xung quanh cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, thanh u lịch sự tao nhã, không có quá nhiều hoa văn trang sức.
Nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, trúc hiên, nhà giữa, đều lộ ra phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2357968/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.