Tô Mạt là tiểu nữ tử, khi ngày đầu tiên, lớp bọn họ lớp trưởng cùng đội viên bày tỏ tỏ thái độ:“Ngươi tốt nhất là mau chóng rút lui đi, đừng đến liên lụy chúng ta!”
Nếu trong ngày thường, bọn họ đương nhiên là muốn chiếu cố đến nàng, nhưng hiện tại bọn họ bị nàng triệu tập nổi lên cảm giác vinh dự đoàn thể, tuy rằng nàng là chủ nông trường, là áo cơm cha mẹ của bọn hắn.
Nếu là kêu bọn họ vì nàng liều mạng là điều đương nhiên, nhưng để nàng đến cản trở bọn hắn, khó mà làm được.
Cho dù kháng gỗ, nâng bè gỗ không cần nàng làm.
Nhưng vác nặng chạy bộ, nàng cần phải đi theo, nếu bị rớt lại, thì làm giảm thành tích lớp của bọn họ.
Tô Mạt lúc ấy chỉ hừ một tiếng, uốn éo cái đầu,“Chúng ta đây sẽ chờ xem, nhìn xem ai khóc nhè trước.”
Kết quả ngày hôm sau mấy chục dặm trong lòng đất, Tô Mạt tuy rằng cũng mệt mỏi, cũng nằm úp sấp xuống, lại kiên trì tới cùng.
Đám đại lão gia thật ra cũng mệt ngã đổ cái rụp xuống khắp đất.
Ngày thứ ba......
Ngày thứ tư......
Sau đó đội viên liền kêu,“Về sau phải chiếu cố, chiếu cố Tiểu Mạt Lị a. Người ta dù sao đều là một nữ hài tử.”
Tô Mạt quyệt miệng, dương cằm ngạo nghễ nhìn bọn họ,“Ta nói với ngươi, ai nhường ta, ta sẽ không khách khí với người đó. Xem thường chứ gì. Chúng ta là hảo huynh đệ, hảo huynh đệ chính là có phúc cùng hưởng, có cơm cùng cướp!”
Nàng dũng mãnh tốc độ như bay vọt qua xới cơm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358054/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.