“...... Ngươi cái kia cái gì là Hoa Phố Hương Lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể mở ra được hay sao. Ngươi tốt nhất suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu không lần sau người ta đi khám xét ngươi, hừ! Cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!”
Nói huỵch toẹt những lời ác độc ra, Vương phu nhân lôi kéo Vương Mai Lâm vội vàng đi.
Tô Mạt cười lạnh, xem ra nữ nhân này cả ngày vui vẻ không biết thỏa mãn.
Chỉ cần bà ta động đậy, sẽ sinh sự.
Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu bị đánh,“Tiểu Quang, đừng chấp nhặt cùng bà ta. Để Hoàng Oanh tỷ tỷ cho ngươi năm lượng bạc mua kẹo ăn.”
Năm lượng?
Biết tiểu thư hào phóng, cũng không nghĩ hào phóng như vậy.
Tiểu Quang ngẩn ngơ, cuống quít dập đầu.
Hoàng Oanh nâng nàng dậy, cười nói:“Đừng dập đầu. Ngươi nếu dập đầu cúi lạy, không biết chừng tiểu thư sẽ trừ đi hai lượng của ngươi đó.”
Giống như Tiểu Quang là tiểu nha đầu canh cửa sai vặt truyền lời, một tháng bất quá là được mấy chục tiền, năm lượng bạc, ít nhất phải làm nhiều năm mới có được.
Quả thực có thể làm được rất nhiều đại sự.
Như vậy ca ca có thể cưới vợ, phụ thân chữa bệnh, cũng không lo lắng nữa.
Nàng ta vui mừng phát khóc,“Cám ơn tiểu thư, cám ơn Hoàng tỷ tỷ.”
Hoàng Oanh tự mình cầm bạc cấp cho nàng, cho phép nàng hai ngày này được nghỉ ngơi.
Tô Mạt lên lầu, đại tiểu thư đang cùng Thủy Muội học đan tất.
Thấy nàng đi lên, đại tiểu thư mím môi,“Ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358150/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.