Cả người run cầm cập giống như rơi rớt ra ngoài.
“Nhị...... Nhị...... Nhị điện hạ......”
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng,“Vương Minh Chí, kêu hắn đi ra gặp ta.”
Vương Hải run rẩy nói không thành tiếng,“Lão, lão gia...... Ra, xuất môn......”
Hoàng Phủ Cẩn lãnh ngạo nhìn hắn, tiến lên từng bước, vừa vặn dẫm lên ngón tay Vương Hải vừa chỉ vào hắn.
“A --”
Vương Hải hét thảm một tiếng, suýt nữa đau đớn mà ngất đi, lập tức trên đỉnh đầu một dòng nước ấm dũng mãnh tiến vào, vừa vặn làm cho hắn bảo trì sự thanh tỉnh.
Bảo trì thanh tỉnh, cẩn thận cảm nhận được sự đau đớn.
“Kêu Vương Minh Chí đi ra gặp bổn vương.”
Hoàng Phủ Cẩn tốc độ nói chuyện như thường, nhưng sự uy hiếp trong đó lại làm cho người ta không dám nhìn gần.
Vương Hải chịu đựng đau đớn, dập đầu như giã tỏi,“Tiểu nhân, tiểu nhân xin đi ngay.”
Hắn đứng dậy vội phân phó người dẫn nhị điện hạ bọn họ đi chính sảnh, hầu hạ trà ngon bánh trái, hắn đi thỉnh lão gia về nhà.
Nếu là hoàng tử khác, dựa vào luật pháp của triều đại, hắn còn có thể dùng lí luận một phen.
Nhưng đụng tới vị gian ác này, trước tiên vẫn là thoát thân đã.
Một câu chọc giận hắn, hắn trực tiếp ra đòn chí mạng.
Hắn bất quá chỉ là quản gia, cũng không thể đem tính mệnh ra đánh cược.
Vương Hải nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa, lập tức phái người đi tìm Vương Minh Chí trở về, còn truyền tin cho Vương Mai Lâm, cùng với vài vị gia khác.
Nghĩ một hồi hắn lập tức lại phân phó,“Mau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358174/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.