Mọi người ai làm việc nấy, không ai quan tâm đến ai.
Tô Mạt đi theo tiểu thái giám xuyên qua rất cánh cửa.
Ban ngày đến, đều là đi cửa chính cung, hiện tại là đêm, cửa cung đóng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo cửa dành cho nhóm thái giám, cung tì đi.
Những con đường ngõ ngách lạnh âm u.
Ánh lửa toát ra từ ngọn đèn lồng lấp lóe.
Kim Kết có chút sợ, gắt gao ôm chặt cánh tay Tô Mạt.
Tiếng gió tiếng rít từ trên đỉnh đầu xẹt qua xẹt lại, rất đáng sợ.
Tô Mạt cười, nắm chặt tay Kim Kết, an ủi nói:“Đừng sợ. Trong cung Hoàng quý phi, đó là địa phương gần với bệ hạ, chính khí lăng nhiên. Không có gì phải sợ.”
Lời này của nàng chẳng qua là nói cho tiểu thái giám nghe.
Nàng biết trong cung người ta rất sĩ diện.
Hoàng quý phi lại chuyện xấu nhiều vô cùng, giết hại vô số cung tì cùng phi tử.
Lại muốn để người ta nói nàng ta tâm tánh như bồ tát.
Vài người bọn họ phải đi một đoạn đường rất dài, rốt cục cũng tới mặt sau tẩm điện.
Từ bên trái cửa tròn đi vào, theo đường hành lang tiến về phía trước.
Đột nhiên, một người phẫn nộ quát:“Đứng lại!”
Mấy người chăm chú nhìn lại, là thập tam công chúa Hoàng Phủ Kha.
Nàng ta dẫn theo hai cung nữ, mặc một thân y phục đẹp đẽ quý giá, trong tay ôm túi sưởi bằng vàng, bên ngoài bọc túi trân châu, thần thái ngạo nghễ.
Đắc ý nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt dùng giọng nói rất rõ ràng hành lễ vấn an.
Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358205/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.