Hắn có điểm không hiểu, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Diệp Tri Vân liếc trắng mắt,“Tiểu tử, ngươi quản cho tốt nàng dâu của ngươi, đừng về sau sợ lão bà.”
Tô Mạt không khách khí nói:“Lão nhân, người đây là ghen tị.”
Chính mình không có lão bà.
Nàng đã nhìn ra, tên thái giám cùng thái giám khác không giống nhau.
Hắn không sợ người khác vạch ra chỗ yếu, cũng không biết xấu hổ e lệ.
Quả nhiên, Diệp Tri Vân nhảy đến trước mặt nàng, nhìn nàng bằng nửa con mắt,“Nha đầu, lão bà của ta, so với ngươi vừa thành thục vừa tướt tha, tốt hơn ngươi nhiều.”
Tô Mạt liền chu miệng,“Ngươi tại sao không đi tìm một tiểu oa nhi mới sinh ra để so sánh đi?”
Diệp Tri Vân hắc hắc đắc ý nói:“Ngươi cũng thừa nhận chính mình là một tiểu oa nhi còn hôi mùi sữa. Nhỏ như vậy liền quyến rũ con ta thần hồn điên đảo, không biết xấu hổ!”
Tô Mạt tức giận đến dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành cái bánh bao, lớn tiếng nói:“Hoàng Phủ Cẩn, hắn khi dễ ta!”
Hoàng Phủ Cẩn sớm nhịn không được, lại bị nghẹn xuống muốn nội thương.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mộ dạng nàng bị tức giận như vậy, nàng mà hắn biết là người luôn lường trước được mọi sự việc.
Hắn sờ sờ đầu nàng,“Hắn nói là thực tế a.”
Tô Mạt mắt hạnh trừng lên,“Cái gì là tình hình thực tế? Ngươi cũng nói ta không biết xấu hổ! Hừ, được, ngươi chờ xem.”
Nàng xoay người bước đi.
Diệp Tri Vân giẫm chân cười to, nhanh như chớp đuổi theo nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi về sau đến chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358359/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.