“Tốt với ta nhưng không dám nói, chính là có liên quan đến Tĩnh thiếu gia, chuyện có liên quan đến hắn mà không dám nói, sợ ta thương tâm, cùng hắn......”
Nàng cười cười, lại nói:“Thì khẳng định là có liên quan tới đám nữ nhân đó, ta suy luận như vậy, đương nhiên là ngươi đã nghe phong thanh vài cái tin tức gì, sốt ruột, lại sợ tức giận, hoặc là sợ ta cùng Tĩnh thiếu gia cãi nhau, trở mặt, cho nên không dám nói.”
“Sau bệ hạ lại cho phép Tĩnh thiếu gia tự mình xử trí đám người cơ thiếp đó, ngươi cao hứng như kiể nhặt được khối vàng ròng vậy, ai còn nhìn không ra? Tự mình còn giành lấy chuyện đích thân đi đến Tề phủ. Lấy cách cư xử của Tĩnh thiếu mà nói, đương nhiên sẽ không bạc đãi những người đó nhưng Vương phủ cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy, đương nhiên một trăm lượng là con số tốt nhất rồi.”
“Chính là hắn không có kinh nghiệm ở phương diện này, cũng không kiên nhẫn với đám người đó, tự nhiên sẽ không quản. Ngươi nghĩ việc này cũng là chuyện của chúng ta, đương nhiên sẽ quản a, có phải thế không?”
Kim Kết ngơ ngác nói:“Tiểu thư, đúng là thần.”
Tô Mạt nhướng mày,“Cái gì thần không thần, nói đi, ngươi muốn như thế nào thu xếp cho các nàng ấy.”
Kim Kết cười nói:“Tiểu thư, ta không phải đã trở về xin chỉ thị của ngài sao?”
Tô Mạt cố ý đem mặt nghiêm,“Ta cũng mặc kệ, ngươi tự gánh vác đi.”
Kim Kết chu miệng, cầu nói:“Tiểu thư......”
Thấy Tô Mạt giống như thực sự mặc kệ nàng, bèn nói:“Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358610/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.