Chính mình có phải quá mức thờ ơ hay không?
Thái tử liếc A Cổ Thái một cái, lại nhìn đại tiểu thư một cái, sau đó đi vào phòng khách, nói với Tô Văn Nhi:“Không cần ủy khuất bản thân, chúng ta hồi cung đi.”
Ý bảo Tống Dung Miên chỉ huy cung nữ cùng bọn thái giám đem những món đã lựa chọn xong đem về.
Lại kêu thái giám bên người hắn trả tiền.
Bởi vì là đã chọn xong xuôi, A Cổ Thái không giở trò lưu manh được, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi xoẹt qua ánh mắt nhìn hắn, thấy hắn có một loại tuấn mỹ rất đặc biệt, khác hoan ftoanf với nam nhân Đại Chu.
Tuy rằng nàng hận hắn khinh bạc nàng, nhưng cặp thâm thúy kia giống như như có thể nói chuyện, lại giống như mang theo một ma lực nào đó, lập tức có thể tiến sâu vào đáy lòng, làm cho người ta không tự chủ được nảy sinh tâm hoảng ý loạn.
Nàng cắn môi nghiêm mặt nói:“A Cổ Thái tiên sinh, ngươi là sư phó do muội muội ta mời đến, ta không thể bất kính với ngươi. Nhưng ta là người trong sạch, cũng không phải cái loại nữ hài tử có thể cùng ngươi đùa bỡn phóng đãng, ngươi nói ra những lời khinh bạc như thế, còn có chút phong phạm của người quân tử nào chứ?”
Thời điểm nói những câu này, tầm mắt của nàng liền liền như có như không liếc đại tiểu thư một cái.
Lúc này thần kinh đại tiểu thư cực kì nhạy cảm, như thế nào lại không hiểu được?
Đều nói nữ nhân luyến ái có tố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2358673/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.