Thị vệ bên phe Tề Tú Hữu cũng rút đao nhanh không kém, hai bên gườm gườm nhìn nhau, không bên nào chịu lép.
Hoàng Phủ Giác giận đến bật cười, lạnh giọng: “Tốt, rất tốt. Vạn Xuân uyển này đổi chủ rồi. Thị vệ nhỏ nhoi cũng dám giương đao trước mặt hoàng tử! Hay Tề Tú Hữu mới là đương gia ở đây?”
Tên thủ lĩnh thị vệ kia vẫn rất kiêu ngạo nói: “Tề đại nhân đã nói, thay vạn tuế gia làm việc cần trung thành và tận tâm, chúng ta chỉ trung với vạn tuế gia, chỉ nghe lệnh vạn tuế gia!”
Hoàng Phủ Giác hừ lạnh: “Bản điện hạ là ngũ hoàng tử của người, vâng lệnh người đến giám sát Tề Tú Hữu làm việc. Theo ta thấy, là ngươi mượn việc công trả thù riêng, lựa thời cơ mà vơ vét tài sản.”
Gã thị vệ nhất thời á khẩu không trả lời được. Lúc này Tề Tú Hữu mới chắp tay sau lưng đi ra, cười đón:“Vi thần thỉnh an ngũ điện hạ. Thần chỉ tới hỏi mấy vấn đề, không nghĩ lại kinh động ngũ điện hạ, thật sự là tội đáng chết vạn lần.”
Tô Mạt không chút khách khí nói:“Tề thượng thư, tội ngươi đáng chết vạn lần, đáng tội lăng trì!”
Nàng có gương mặt búp bê, cằm to, mắt vừa đen vừa sáng, gương mặt muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Nhưng cũng gương mặt này khi nổi giận lên, tuy thanh âm vẫn ngọt mềm như cũ nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Tề Tú Hữu không hiểu sao Tô Mạt tự nhiên mắng hắn, tức đến cả người run run, chỉ vào Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359055/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.