Nói xong liền quỳ xuống, lại nháy mắt với Tô Nhân Vũ muốn hắn hỗ trợ mình. Không đợi Tô Nhân Vũ nói chuyện, Hoàng Phủ Cẩn nói: “Phụ hoàng, nếu tam ca có chí khí, nhi thần cầu phụ hoàng cho tam ca đồng hành.” Thái tử rùng mình, Hoàng Phủ Giác không tốt như vậy đâu.
Hoàng đế nhìn kỹ ba người con, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì. Hắn giơ giơ mí mắt, một lát nói: “Nếu như thế, chính là ngươi cùng thái tử muốn cải trang, không thể rêu rao, chỉ cho Tề vương mang cờ hiệu dẫn quân đi. Lựa trong cung một ít thị vệ đi theo bảo hộ, nhưng tấn công Dã Khê sơn vẫn là binh lính địa phương.
Hai người đều ngẩn ra, nếu thành công thì dân tâm đều về nhị ca? Hoàng Phủ Cẩn cũng không đồng ý nói: “Nhi thần không đi, cũng không phải là ngoại xâm, Dã Khê sơn cũng là con dân Đại Chu.”
Nhị hoàng tử làm trái ý hoàng đế không phải là một lần hai lần, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy…
Tô Nhân Vũ ngắm Tô Mạt liếc mắt một cái, tầm mắt hai người trong không trung giao nhau, đều có cảm giác bất đắc dĩ. Tô Mạt ngắm trộm Hoàng Phủ Cẩn, hắn lại cố chấp cúi mắt, ai cũng không chịu nhìn đối diện. Nàng bất đắc dĩ, hắn tựa như học trò ngoan, học làm đã điểu, làm bộ không thấy nàng, chẳng lẽ có thể sợ ý nàng sao?
Hoàng Phủ Giác vội nói: “Phụ hoàng đừng giận, nhị ca tuy rằng nhiều lần xuất chinh nhưng là trời sinh tính tình lương thiện, nếu có chút kẻ thù bên ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359171/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.