Diệp Tri Vân nói: “Cái tiểu nha đầu nha người, tưởng giống nhau sao. Huyền thiên kinh là trầm ổn, ngươi xem hiện tại Tĩnh nhi đứng lên vẫn là nhẹ nhàng phiêu dật, khiếm khuyết một phần đại khí, còn chưa phải tiến vào cảnh giới một cách chân chính. Chờ các ngươi thật sự tu luyện tới đỉnh, đối với ai đứng thứ nhất cũng không quan trọng bởi vì ở lĩnh vực của các ngươi thì các ngươi luôn là thứ nhất.”
Lời nói đầy thiện ý! Tô Mạt cười cười, huých Diệp Tri Vân một chút: “Tốt, con học.”
Diệp Tri Vân vui vẻ cười: “Đây mới là hảo nha đầu.”
Hoàng Phủ Cẩn yên lặng đem lời định nói nuốt xuống, nghĩa phụ muốn dạy gì đó, không thể nói không học, muốn nói lại bị hắn tính kế. Diệp Trì Vân rạo rực nói với Hoàng Phủ Cẩn: Bộ công pháp kia, Tĩnh nhi hoàn toàn có thể giảng giải cho Mạt nhi. Dọc theo đường đi các ngươi cũng không có thật sự tán gẫu, ngươi mượn việc dạy công pháp bồi nàng đi.”
Hắn vẻ mặt chờ mong nói: “Ta muốn nhìn một chút xem có hiệu quả gì.”
Tô Mạt xấu hổ: “Diệp lão nhân, ý của người ta còn chưa có ai học bộ công pháp này sao?”
Diệp Tri Vân nhướng mi: “Học thì có học nhưng người học được chút cao thâm thì đều đã chết rồi.”
Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, lão nhân này a, là muốn hại chết nàng sao? Nếu nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn không phải người hoàng gia mà là trên giang hồ chỉ sợ sớm đã bị hắn hại chết. Công pháp tốt như vậy khẳng định người người đều mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359177/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.