Những ký ức của hắn về hoàng hậu và Thục phi vô cùng mờ nhạt, kể cả Thục phi là mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể gần gũi với hắn. Hắn đã từng rất thương tâm, hơn nữa phụ hoàng rất ghét bỏ hắn, hắn rất oán hận, rất khổ não… Nhưng cuối cùng cũng quên đi được, sau này gặp được Mạt Nhi chuyện đó càng vơi bớt đi, cho đến bây giờ biết được sự thật.
Thục phi vì sợ ánh mắt của Hoàng đế, nên không có cách nào đối tốt với hắn, hơn nữa, nhìn thấy hắn sẽ lại nhớ đến đứa con vì hắn mà chết, dù Thục phi có trung thành với Hoàng hậu đến thế nào, cũng không thể không áy náy, đối với Vu Hận Sinh người sẽ đau khổ cả đời, cho nên mới buồn bực đến chết.
Mà nếu như hoàng hậu biết chuyện này, nội tâm sẽ vừa áy náy vừa thất vọng về hoàng đế sẽ khiến người sống không bằng chết.
Hai người yêu nhau, bởi vì có nghi ngờ, có dã tâm nhất định sẽ xảy ra rất nhiều bi kịch.
Tô Mạt lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, Hoàng Phủ Cẩn quay sang mỉm cười. Sau đó Diệp Tri Vân khởi động cơ quan, chiếc quan tài lần nữa chìm xuống dưới.
Ông không hy vọng có người khác tới quấy rầy nàng.
Lúc đi ra khỏi địa cung ai cũng có tâm tình phức tạp, bên ngoài trời đã sáng, trời xuân còn se lạnh, ánh mặt trời cũng không quá gắt, nhưng lại khiến bọn họ thấy chói mắt.
“Vèo vèo” bỗng nhiên có tên bắn đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359767/chuong-1527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.