Tô Mạt nhìn hai đứa bé vây quanh lão phu nhân khiến bà rất vui vẻ, vừa đùa với chúng vừa nói chuyện với Hỉ Thước, nàng liền kéo tay An Bình công chúa, ý bảo nàng ấy ra bên ngoài cùng nàng.
Đi ra ngoài sân viện của lão phu nhân, hai người đi đến vườn hoa nhỏ bên cạnh, An Bình công chúa thở dài, nói nhỏ: "Mạt Nhi, muội, muội không cần lo lắng cho ta, không có chuyện gì đâu."
Nàng biết Tô Mạt rất cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện mình có điểm không giống trước, dù nàng thấy mình che dấu khá tốt nhưng cũng không thể lừa được Tô Mạt.
Tô Mạt kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế dưới tán hoa đào, nói: "Đại tẩu, đã có chuyện xảy ra đúng không?"
Chắc không phải là bị Tô Trì đánh, nhất định là chuyện khác.
An Bình công chúa lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."
"Đại tẩu, tẩu luôn che chở cho đại ca mà hắn lại đối với tẩu như thế..." Tô Mạt hơi dừng lại.
Hai mắt An Bình công chúa rưng rưng, nức nở khóc, "Mạt Nhi, đó là mệnh của ta. Ai bảo ta chỉ là con cờ của phụ hoàng? Ai bảo ta không tốt lại đi yêu hắn? Nếu như ta không thích hắn, ta tin tưởng mọi người sẽ đối tốt với ta, sẽ chiếu cố ta, về sau ta vẫn sẽ có cuộc sống tốt. Nhưng mà.... ta không ngăn được chính mình..."
Có một số chuyện nàng không biết nói thế nào? Nếu nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm,...
Tô Mạt biết An Bình công chúa sẽ không nói ra, nàng cũng không thể bắt nàng ấy nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359832/chuong-1580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.