Tô Mạt tỏ vẻ không hiểu, cười cười nhìn hắn, làm nũng một chút, chu đôi môi hồng nhuận ra, "Cẩn ca ca, muội nhớ đến lần huynh dẫn muội đến phía Bắc, phương hướng không giống nhau, tâm tình cũng không giống nhau rồi."
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn hơi nheo lại, "Có chỗ nào không giống?"
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, khác nhau chỗ nào bọn họ biết rất rõ.
Tô Mạt cười nhẹ, "Muội đã trưởng thành rồi!"
Ngữ điệu cực kỳ tự hào, xác định nàng đã trưởng thành rồi, đã xinh đẹp đến mức không gì sánh nổi, có thể khiến cho nam nhân bên ngoài thèm nhỏ dãi rồi.
Đôi mắt của Hoàng Phủ Cẩn tối lại, áp chế cảm giác không vui lại, liếc mắt nhìn về phía mấy tên đăng đồ tử ở thuyền bên cạnh, vậy mà vẫn còn nhìn về phía bên này, hắn hừ lạnh, búng tay vài phát, vài chỉ phong bắn ra.
Với nội lực hiện giờ của hắn, chẳng qua chỉ cách có mấy trượng, mấy nam tử trẻ tuổi kia lập tức cảm thấy điểm khác lạ, có người đau mắt, có người lại cảm thấy tay mất cảm giác, còn có người suýt rơi xuống sông, nhìn có vẻ rất chật vật.
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng, "Cho bọn họ chút giáo huấn, tránh cho không biết để mắt ở chỗ nào cho tốt."
Tô Mạt cười khanh khách, ôm lấy cổ của hắn, cả người treo trên người của hắn, "Muội như thế này rồi, huynh vẫn còn ghen sao?"
Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng đi vào khoang thuyền, "Huynh có ghen sao?"
Mấy người Lưu Vân ở bên cạnh làm bộ như không nhìn thấy gì, chờ bọn họ đi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2360136/chuong-1760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.