Độc Cô Lưu Vân ôm lấy đại điêu đang sợ đến ngây người, lung tung sờ tới sờ lui trên người nó, xúc cảm bóng loáng mềm mại truyền tới cực kỳ dễ chịu, đáng tiếc vẫn không thể làm cho cỗ lửa nóng giảm nhiệt.
Hiện tại hắn nóng đến mức muốn cháy thành tro, trong lòng chỉ nghĩ tìm một chỗ phát tiết hết ra, căn bản không hề chú ý đến cái thứ trong lòng mình là người hay là gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Chu Mộ Phỉ, hắn mở to đôi mắt đỏ bừng vì dục vọng mà tìm kiếm trên người đại điêu, ý đồ muốn tìm một cái động để hắn cắm vào, giảm bớt thống khổ.
Chu Mộ Phỉ bị Độc Cô Lưu Vân cứ y như bạch tuộc quấn lên người sờ tới sờ lui, cổ còn cảm giác được luồng khí nóng rực của hắn phun ra, cả người liền 囧 , lại nhìn thấy ánh mắt của Độc Cô Lưu Vân phảng phất như muốn ăn mình, nhất thời cả kinh, lông trên cổ dựng thẳng đứng, vừa giãy dụa kịch liệt vừa lớn tiếng kêu với Độc Cô Lưu Vân: “Nga~~~~ nga~~~~” Ngươi nhìn cho rõ cái đi, ông đây là một con điêu đó!
Nhưng mà, hiện giờ tiếng kêu của y chẳng còn tác dụng gì với Độc Cô Lưu Vân nữa, hắn vẫn cứ sống chết ôm lấy y không buông tay, vẫn cứ tiếp tục đại nghiệp tìm kiếm động động.
Nội lực của hắn quá thâm hậu, Chu Mộ Phỉ dùng hết sức chín trâu hai hổ vẫn không đẩy được hắn, vì thế cứ theo kiểu vò mẻ lại nứt ngồi bệch luôn xuống đất, thở phì phì mà thầm nghĩ: Tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-thanh-than-dieu/2651286/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.