Ngô Đại mang theo người của hắn ở nhà Lâm Vong ngây người đã lâu, đông lạp tây xả, như là có chuyện gì nói không hết, thương cảm cho Lâm Vong từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, ban đêm lại lăn qua lăn lại một hồi, hiện tại sớm đã đói bụng. Lâm Vong nhìn bọn họ lì lợm không chịu đi, còn tưởng rằng Ngô Đại bởi vì lấy lại đồ vật cho hắn liền muốn nhân cơ hội xảo trá chút gì đó, lại nhìn hắn mở miệng liền thấy phiền. (đông lạp tây xả: nói chuyện tào lao)
Lâm Vong cắt đứt lời hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi giúp ta tìm về thùng gỗ và táo, ta phải tạ ơn ngươi như thế nào?”
Hắn đã đem lời nói nói thẳng ra như vậy, Ngô Đại nếu muốn chút gì đó, lúc này cũng nên nói thẳng.
Ngô Đại tuy rằng ở lăn lộn giang hồ đã lâu, nhưng hắn bởi vì vẫn đối tốt với Lâm Vong nên cũng không có phát hiện tâm tư của Lâm Vong, còn tưởng là Lâm Vong tâm địa thiện lương, Ngô Đại gãi gãi đầu, cười hắc hắc vài tiếng: “Nói cái gì tạ ơn? Ngày hôm qua nếu ngươi không cứu ta, ta ngay cả mạng cũng mất, ta còn phải tạ ơn ngươi như thế nào đây? Hơn nữa ngươi cũng là bởi vì chuyện đó mới để cho người khác trộm thùng gỗ và táo, Ngô Đại ta có sao nói vậy, nói một là một.”
Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, cũng biết chính mình nghĩ xấu người ta, cũng không thể trách Lâm Vong như vậy được, nhớ đến hắn mấy ngày nay gặp phải người của không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-tieu-tru-su/796675/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.