Thái Đồ Nhĩ vốn định đem việc này giấu giếm, nhưng thật không ngờ vẫn bị cha biết, giận tím mặt nói: " Tên hỗn trướng nào dám nhiều chuyện như vậy!"
Thiết Ma Ngao lạnh nhạt nói: " Ngươi chớ quên, bên trong Mạt Đề Á thành ta cũng có không ít bằng hữu." Hắn dừng một chút lại nói: " Lần này ngươi đến, có phải là muốn khuyên ta rời đi?"
Thái Đồ Nhĩ gật đầu.
Thiết Ma Ngao cười lạnh nói: " Mạt Đề Á có thể có được quy mô như hôm nay là do Đạo tộc chúng ta nhiều năm khắt khổ mà đạt được, mặc dù từng trải qua nhiều đau khổ, nhưng vẫn không hề ngã xuống, nếu bị mất trong tay cha con chúng ta, chúng ta làm gì còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông?"
Thái Đồ Nhĩ im lặng không nói, nhìn về phía Đường Liệp xin giúp đỡ.
Đường Liệp an ủi nói: " Nghĩa phụ, ngài là người anh hùng cái thế, nhưng bây giờ vừa mới xong giải phẫu, thân thể còn chưa hoàn toàn khang phục, ở lại chỗ này chỉ tăng thêm nguy hiểm, hay là nghe theo lời đại ca nói, rời Mạt Đề Á thành vài ngày, tạm lánh khó khăn, đợi sau khi thương thế của cha khỏe lại, lại trở về đối phó đám hỗn trướng này."
Thiết Ma Ngao chậm rãi lắc đầu nói: " Đạo tộc nhân ở lại trong Mạt Đề Á thành có hơn bảy vạn, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đám cẩu tặc lăng nhục và tàn sát!"
Thái Đồ Nhĩ nói: " Cha, con đã an bài tộc nhân hướng địa hạ sâm lâm lui đi, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-quan-cam-thu/761081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.