Tùy Qua vốn không muốn có bất cứ qua lại gì với những hòa thượng Thiếu Lâm này, nhưng thấy Đường Vũ Khê tựa hồ có chút hứng thú với hòa thượng này, cho nên nói:
- Bên kia có một quán cà phê, nếu như đại sư không ngại uống cà phê..., chúng ta qua đó nói chuyện.
- Được.
Diên Vân nói, ý bảo Diên Tính, Diên Định tự rời đi.
Khi Tùy Qua, Đường Vũ Khê và Diên Vân bước vào quán cà phê, bên trong truyền đến vẻ kinh ngạc.
- Thật là kỳ quái, hòa thượng cũng đi uống cà phê?
- Hòa thượng bị đuổi, có cái gì kỳ quái.
- Hòa thượng giả sao?
- Oa! Hòa thượng này rất đẹp trai!
- . . .
Nghe thấy có nữ sinh khen ngợi Diên Vân hòa thượng đẹp trai, trong lòng Tùy Qua lại có chút ghen ghét.
Đường đường là đệ tử cửa Phật, cần gì phải đẹp trai như vậy?
Diên Vân không hổ là đại sư có đức hạnh, nghe thấy những học sinh khác nghị luận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, không quan tâm hơn thua.
Ba người ngồi xuống một vị trí yên tĩnh, Tùy Qua tùy tiện gọi một ly cà phê.
Đường Vũ Khê kêu một ly cà phê đen.
Diên Vân kêu một ly cà phê Âu Lôi, hơn nữa còn kêu người bán hàng cho nhiều sữa tươi.
Điều này làm cho Tùy Qua không khỏi buồn bực, hòa thượng này vốn là một tiểu sinh búng ra sữa rồi, uống nhiều sữa tươi như vậy để làm chi, chẳng lẽ hắn cảm thấy da mình chưa đẹp, chưa sáng bóng hay sao?
- Diên Vân đại sư, xin hỏi ngài có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-tien-thieu/2476316/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.