Trong tiềm thức của Từ Quyên, một chiếc túi xách của phụ nữ chỉ tầm hai ba trăm là cùng, tốt hơn chút thì là bốn năm trăm, mấy chiếc mười nghìn tệ không hề tồn tại.
Vương Ái Dân cũng cười khẩy: "Mười nghìn tệ một chiếc túi? Ăn no dửng mỡ à, mười nghìn tệ mua được biết bao cân sườn rồi đây!"
Vương Đông Tuyết bất lực cười, người của thế hệ trước rất khó tiếp nhận mấy chuyện này.
"Mẹ đừng hỏi nữa, đều là mấy cô nàng trẻ tuổi, nhà có tiền thì mua thôi".
Tần Lâm cười nói: "Dì, dì cũng thích sao?"
Từ Quyên vội vàng lắc đầu: "Dì không cần đâu, túi đẹp thật mà đắt quá, dì mà có mười nghìn tệ thì dì mua được không biết bao nhiêu cái túi rồi!"
Tần Lâm nói: "Dì yên tâm, cháu có cổ phần của công ty, cháu có thể lấy được giá sỉ".
Từ Quyên nói: "Giá sỉ? Giá sỉ là bao nhiêu?"
Tần Lâm nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc tầm năm sáu trăm".
Từ Quyên liền nổi hứng: "Năm sáu trăm thì được nhỉ, chiếc túi này trông đẹp đó".
Tần Lâm biết Từ Quyên thích chiếc túi này, nếu không đã không hỏi nhiều đến vậy.
"Dì à, dì đợi cháu chút, cháu gọi người đem đến cho dì".
Vương Đông Tuyết há miệng, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Tần Lâm sao có thể có cổ phần của LV chứ, rõ ràng là đang lừa người ta mà, chỉ là để Từ Quyên yên tâm sau đó mua túi cho bà ấy thôi.
Vương Đông Tuyết thở dài, cảm thấy mình nợ Tần Lâm ngày càng nhiêu.
Tuy nhiên chuyện không như Vương Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-vo-song-toan/908349/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.