Vào khoảng giờ Mão chính hai khắc, trời hãy còn mờ mờ xanh nhạt, chưa đến lúc hừng sáng.
Xe ngựa của Thứ sử Khánh Châu chậm rãi dừng trước nghi môn châu nha, phu xe ghì cương, tùy tùng nhảy khỏi càng xe, vén rèm mời Sầm Nghĩa xuống xe.
Giờ điểm danh vào công đã qua, nhưng Sầm Nghĩa thân là Thứ sử một châu, cho dù có đến trễ nửa buổi cũng chẳng ai dám dị nghị. Ông ta không vội không vàng, từng bước trầm ổn mà hữu lực tiến vào nha môn.
Trước công đường vắng lặng như tờ, vẻ nghiêm cẩn không khác mọi ngày. Thế nhưng Sầm Nghĩa lại bất chợt dâng lên một chút bất an khó hiểu. Mãi đến khi nha dịch trực trước công đường hành lễ như thường lệ, cảm giác điềm xấu trong lòng ông ta mới vơi bớt, vội bước về phía nhị đường nơi mình vẫn thường xử lý công vụ.
Cửa nhị đường khép hờ, cách chừng mười bước, Sầm Nghĩa đã thấy bóng lưng quen thuộc của hai vị phó chức Khánh Châu: Chưởng sử và Tư mã.
Là có chuyện hệ trọng cần bẩm báo sao? Bước chân của ông ta bất giác nhanh hơn, song vẫn giữ vẻ chững chạc.
Tùy tùng bước lên trước đẩy cửa, hai vị phụ tá quay đầu nhìn lại, trên nét mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc và mơ hồ.
Điều đó khiến chân mày của Sầm Nghĩa khẽ nhíu lại, đang định mở miệng hỏi thì đôi môi vừa hé đã cứng đờ.
Ông ta nhìn thấy người đang ngồi trong nhị đường.
Kẻ ấy mặc một thân quan bào màu đen sẫm, ánh mắt cụp xuống, ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861205/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.