A Đường ngồi trò chuyện một lúc với Vĩnh An công chúa, công chúa nói nhớ Chung Kinh, không ngừng dò hỏi tình hình nơi ấy. A Đường thực ra chỉ ở Chung Kinh được mấy tháng, quanh quẩn trong phủ họ Thẩm, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, hiểu biết chẳng được bao nhiêu, đành dựa vào khả năng bịa chuyện mà bịa ra vẻ như thật, tạm thời lừa được công chúa.
Công chúa nói chuyện một lúc thì mệt, được cung nữ dìu đến nằm nghỉ trên giường mềm. A Đường tháo tóc, để cung nữ của công chúa tết cho kiểu tóc bím nhỏ đặc trưng của nữ tử Thiết Cốt, còn đeo cho nàng một miếng ngọc trước trán, trước ngực lại treo thêm một chuỗi dây làm từ xương thú.
Vừa bước ra khỏi trướng, những hạt xương va vào nhau leng keng trong gió.
Nàng đi tìm Lục Tử Nghiêu, hai người cưỡi ngựa dạo chơi, thỉnh thoảng đi ngang qua trại của người Thiết Cốt thì dừng lại xem họ đang làm gì. Có một bà lão đang ngồi ở cửa trướng dệt chăn lông cừu mỏng, A Đường trông thấy thích thú, định mua một cái để làm khăn choàng, bèn dùng tay ra hiệu hỏi bà có còn không.
Bà lão đi vào trong trướng, mang ra mấy tấm đã dệt sẵn, có cái thêu hoa cỏ rực rỡ, có cái lại là thú dữ trên thảo nguyên. Trong đó có một tấm vẽ hình con sói lông bóng mượt đang hú dưới trăng, A Đường vừa nhìn đã ưng, liền đưa bạc mua luôn. Người Thiết Cốt có trao đổi buôn bán với người Hán, nên bạc vẫn tiêu được, bà lão nhận lấy bạc rất vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861219/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.