Trong màn đêm, cổng cung Đông Cung đóng chặt. Từ bên trong không ngừng vang lên tiếng đập đồ và quát tháo.
“Phụ hoàng, những lời ấy đều là lời đồn nhảm, Thăng nhi thật sự là cốt nhục ruột thịt của nhi thần và Thái tử phi mà!”
Thái tử Triệu Khiêm quỳ sụp xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, trên trán còn hằn một vệt máu nhạt, hậu quả của cơn thịnh nộ từ Thiên tử. Nếu không phải vì cơ thể Long Khánh đế đã suy yếu, e rằng Triệu Khiêm đã phải lãnh mấy cú đá vào bụng.
Long Khánh đế phát ti/ết xong thì th/ở dốc từng hơi: “Trẫm hỏi ngươi, tại sao Thái tử phi lại thường xuyên đến Ngọc Thanh Quán? Không yên ổn ở trong cung mà suốt ngày chạy đến đạo quán là có ý gì?”
“Thái tử phi lâu không mang thai, nên hay tới Ngọc Thanh Quán cầu tự.” Triệu Khiêm đáp rất nhanh. “À, còn nữa, nhà nàng bị lưu đày đến Lĩnh Nam, nàng cũng đến đạo quán để thắp hương cầu phúc cho người thân.”
“Vậy sao nàng lại qua đêm ở đó?”
“Số lần Thái tử phi qua đêm ở Ngọc Thanh Quán thực ra không nhiều, chỉ vài lần thôi, phần lớn là do trời mưa, đường lầy lội xe không đi nổi, đành nghỉ lại một đêm rồi sáng hôm sau về. Còn chuyện tên say rượu đó nói nàng ngủ lại mấy đêm liên tiếp, hoàn toàn không có!”
“Ý ngươi là tên say rượu kia ăn nói hàm hồ, vu khống Thái tử phi? Vậy cây trâm xanh mà hắn nhặt được trong phòng thì sao? A hoàn của Thái tử phi đã xác nhận đó là đồ nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861220/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.