Yến Nguyên Chiêu không trả lời ngay, ngón tay nhẹ lướt qua gò má A Đường, ánh mắt chăm chú dò xét, “Trên mặt hình như có vết nước mắt… Nàng đã khóc sao?”
A Đường sững người. Tối qua sau khi dỗ Yến Nguyên Chiêu ngủ, lòng nàng cứ ngột ngạt không thôi, liền mang một bình rượu ra uống vài chén, đến lúc nằm xuống thì mắt cũng rơm rớm rơi mấy giọt.
“Chắc do ngáp nên trào nước mắt đấy.” A Đường thầm nghĩ Yến Nguyên Chiêu chắc không nhớ được mấy chuyện lúc say, nhưng vẫn tò mò hỏi, “Chàng còn chưa nói mà, nhớ đoạn nào cơ?”
Yến Nguyên Chiêu trầm ngâm một lúc: “Nàng đút ta ăn nho. Nho ngọt lắm, mùi vị cũng ngon.”
A Đường rất ngọt đã bị biến thành nho rất ngọt, xem ra Yến Nguyên Chiêu đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi.
Trong lòng A Đường khẽ dâng lên một chút đắng chát.
“Sau cơn say thì mệt lắm, chàng có nhức đầu không?” nàng hỏi.
Yến Nguyên Chiêu day day huyệt thái dương, “Không có.”
“Cuối cùng thì ta cũng hiểu vì sao chàng không uống rượu rồi,” A Đường khẽ nói, “Chỉ cần chạm vào là say, đúng là thể chất kỳ lạ. Nếu đi dự yến tiệc, người ta còn chưa cạn chén chàng đã ngã ra đấy rồi. Bảo sao ngay cả rượu giao bôi trong đêm tân hôn chàng cũng không chịu uống.”
Yến Nguyên Chiêu cũng khẽ bật cười, mang theo chút bất đắc dĩ, “Thể chất bẩm sinh, ta cũng chẳng có cách gì. Tối qua ta không làm gì quá đáng chứ?”
Hắn vẫn có chút tự tin với dáng vẻ lúc say của mình, sẽ không giống mấy kẻ uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861223/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.