A Đường vừa dìu vừa ôm đưa Yến Nguyên Chiêu vào phòng.
Ngoài gọi tên nàng ra thì hắn không nói gì khác. A Đường dù mù mờ vẫn đoán ra được, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến nam nhân kiêu ngạo cứng cỏi này lộ ra dáng vẻ yếu mềm như thế.
Nàng im lặng để hắn ôm. Trong căn phòng vắng lặng, ánh nến chập chờn chiếu bóng hai người tựa vào nhau lên cửa, như hai ngọn núi nhỏ quấn quýt không rời.
Một lúc sau, A Đường cảm thấy sức nặng trên người vơi đi phần nào.
Nàng buông hắn ra, thấy sắc mặt Yến Nguyên Chiêu rất khó coi, liền dùng tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương giúp hắn, dường như thật sự khiến ánh mắt hắn dần dần có lại thần sắc.
Yến Nguyên Chiêu cầm tay nàng đặt xuống, khẽ nói: “Ta đã biết kẻ đứng sau Sầm Nghĩa là ai rồi.”
“Ai vậy?”
“Thế tử phủ Định Viễn Hầu.”
“Không phải là Bùi Giản…” A Đường kinh ngạc thốt lên, há hốc miệng, “Không phải… là là là… Bùi thế tử sao? Cái người ngày nào cũng phe phẩy quạt cười tươi rói với mấy cô nương đó hả?”
Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu.
Một loạt thông tin ập vào đầu, A Đường sững người mất một lúc lâu, “Vậy chẳng phải nói… chủ nhân của Vân Tụ cũng là hắn?”
“Là hắn.”
A Đường vừa kinh ngạc vừa tức giận, ôm lấy cánh tay Yến Nguyên Chiêu, mày mắt rối loạn: “Hắn sao có thể đối xử với chàng như thế! Hắn… hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Yến Nguyên Chiêu nhìn vào khoảng không, một lúc sau mới thốt ra một chữ nặng nề: “Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861224/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.