“Má, Linh Lan có kết oán với người nào không?” Yên Vũ quay đầu sang hỏi má Từ ngồi ở bên cạnh.
Má Từ lắc đầu.
“Muội không phải là bộ đầu, cũng không phải là quan gia của Hoàng thành ti, muội lo chuyện này nhiều làm gì? Ta đói bụng rồi, muội tìm chút đồ ăn đến đây cho ta đi?” Mục Thanh Thanh níu lấy cánh tay Yên Vũ, nói.
Yên Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng ta một cái, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Thấy bóng dáng xanh nhạt của Yên Vũ dần dần đi xa, má Từ khe khẽ thở dài.
“Chỉ sợ Xuân Hoa lâu muốn cũng hoàn toàn không gượng dậy nổi…”
Tới sau bếp, nhìn thấy một mảnh bếp nồi lạnh tanh.
“Mọi người đi đâu rồi vậy?” Yên Vũ đứng ở cửa nhà bếp hô một tiếng.
Nhìn thấy phía sau nhà chợt loé bóng người, không ai đáp lại tiếng của nàng.
Yên Vũ nhấc chân đuổi theo. Nàng rõ ràng nghe thấy có tiếng vài người tụ tập ở sau nhà.
Đi tới sau nhà quả nhiên thấy mấy bà già đang ôm tay, chen chúc ở chân tường.
“Các người đều ở chỗ này làm cái gì? Đã trưa rồi, còn không mau chuẩn bị cơm nước?” Yên Vũ hỏi.
Sắc mặt mấy bà già lại rất khó coi.
“Cô nương, chúng tôi là tôi tớ làm việc nặng của Xuân Hoa lâu. Ngày thường hoa nương của lâu được lợi, chúng tôi không có ghen tị. Bây giờ gặp tai họa thì cũng đâu thể bắt chúng ta phải chịu theo. Chuyện tối hôm qua không có một chút quan hệ nào với chúng tôi. Bây giờ đã theo ngồi tù một chuyến, thật vất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673304/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.