Yên Vũ vứt chổi xuống, vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi vào thư phòng.
“Thuốc đâu?”
Đã chuẩn bị tốt để bị mắng, Yên Vũ nghe vậy thì sửng sốt. Nàng mới phản ứng lại, lấy chung sứ men xanh ở trong ngực ra.
Tuyên Thiệu nhận lấy, mở ra ngửi ngửi. “Thuốc này ngươi không nên dùng, chỉ dùng cái ta đưa cho ngươi là được.”
Yên Vũ thầm mắc cười trong lòng. “Thế nhưng chỗ biểu tiểu thư…”
“Ở trước mặt ta, ngươi cần gì phải cố làm ra vẻ?” Tuyên Thiệu khẽ hừ một tiếng, quẳng cái chung sứ lên bàn. “Nếu không phải ngươi hoài nghi thuốc này có vấn đề thì sao lại tranh chấp với Lâm nhị tiểu thư chứ?”
Thì ra hắn đều biết? Yên Vũ lặng im không lên tiếng.
Ánh mắt Tuyên Thiệu hơi híp lại. “Mục Thanh Thanh tiến cung chỉ mới ba ngày. Nếu thuốc này thật có vấn đề, thời gian nàng ta ở trong cung ngắn, không có nền móng mạng lưới, hẳn là làm không được. Cho nên, nàng ta đã cùng Cao Khôn cấu kết với nhau. Sau này ngươi phải cẩn thận chút.”
Yên Vũ lén liếc mắt quan sát Tuyên Thiệu. “Cảm ơn công tử chỉ điểm.”
Tuyên Thiệu phất tay kêu nàng ra khỏi thư phòng, nhưng để lại chung thuốc mỡ kia.
Hà hương ngưng lộ Tuyên Thiệu cho dùng rất tốt. Năm ba ngày sau, trên mặt Yên Vũ không nhìn thấy một chút dấu vết nào.
Ngày hôm đó Yên Vũ đang ở trong thư phòng của Tuyên Thiệu vẩy nước quét nhà, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới gần viện.
Người hầu trong viện của Tuyên Thiệu không nhiều lắm, nàng nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673356/chuong-61-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.